Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 76: Chương 76: Thiếu






Trăng trên đỉnh Tuyết sơn, Sương Lâm, vừa to lại vừa tròn, Hạnh Hà Vãn Nguyệt vào ban đêm được bao phủ trong ánh trăng sáng trong.

Toàn bộ Hạnh Hà Vãn Nguyệt được dùng trận pháp linh thạch để vận hành. Ở đây quanh năm có nhiệt độ thích hợp, hoa cỏ bốn mùa đều tươi tốt, vĩnh viễn không tàn phai, kể cả trong ba năm Lâm Nguyệt rời đi.

Bắc Cung Từ mặc quần áo trắng, áo khoác cũng màu trắng, tóc dài xõa vai, đi giữa rừng hoa mà đến, dừng lại ngoài vườn mai. Cửa sổ đang mở to, người trên tháp đã say ngủ. Thân hình hắn ta động một cái, người đã ở trong phòng, mang theo một đám hoa rơi, hương thầm bám vào tay áo.

Nơi này của nàng quá nhiều người ở. Ban ngày quá ồn ã, hắn ta vẫn luôn không dám đến.

Mặc dù biết linh hồn sống trong thân thể này đã không phải là Lâm Nguyệt rồi, vẫn không nhịn được muốn gặp nàng.

Thật đúng là một cảm giác kỳ lạ, lúc người còn ở đây vẫn không thấy gì, thậm chí còn có thể nói là chán ghét. Chán ghét dáng vẻ của nàng ấy, chán ghét ánh mắt theo đuôi của nàng ấy, chán ghét sự nhượng bộ của nàng ấy, luôn là một bộ dạng khúm na khúm núm, bị tủi thân.

Từ lúc hắn ta có trí nhớ đã biết một đời này của mình chỉ sống là để kế nhiệm vị trí gia chủ của nhà họ Bắc Cung, chưởng quản lưỡng giới, và sinh con nối dõi với Thánh nữ. Không có sự lựa chọn.

Vị trí Giới chủ, từ bé hắn đã quen rồi, bất kể việc gì cũng đều có thể xử lý công bằng, khách quan. Duy chỉ với Lâm Nguyệt là cảm thấy chán ghét và mâu thuẫn từ trong tiềm thức. Hắn ta ghét tất cả mọi thứ của nàng ấy, bình thường ở cạnh nhau cũng chỉ làm cho hết sức có lệ, ai cũng có thể nhìn ra được trái tim hắn không đặt ở đây.

Có lẽ là vì trả thù, hắn ta nhốt nàng ấy ở Hạnh Hà Vãn Nguyệt như nhốt chim hoàng yến trong hai mươi năm. Đệ tử Bắc Cung thị người người tu hành, lại chẳng có ai dạy nàng ấy công pháp tu luyện. Cứ thế thì sau trăm năm, hắn ta đã có thể được giải thoát rồi.

Mặc dù vẫn luôn hổ thẹn về ý định độc ác này của mình, nhưng nếu so sánh với bản thân bị trói buộc đến hơn nghìn năm, đây tính cái gì?

Lúc nhỏ luôn thích đi theo sau mông gọi anh ơi anh à. Sau này lớn lên một chút, cũng nhìn ra là mình không muốn gặp, dần dần không lắc lư trước mặt nữa, cả ngày làm tổ ở trong phòng. Nên đến trước khi nàng ấy bỏ đi, hắn ta thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Là ai thì cũng không ngờ được cô gái yếu đuối luôn nhẫn nhục chịu đựng, nói chuyện nhỏ nhẹ kia lại có một ngày thật sự quyết định bỏ đi. Sau khi nàng ấy đi, hắn ta mới bắt đầu ý thức được đã mất rất nhiều thứ.

Ban đêm không thắp đèn, bên ngoài cửa sổ chiếu vào ánh trăng trong trẻo, lạnh lẽo. Trên người Lý Do Hỉ có chút mùi thuốc đắng. Bắc Cung Từ ngồi ở bên giường, nắm tay nàng.

Hoảng hốt, lại nhớ đến Hạnh Hà Vãn Nguyệt ba năm trước.

Lúc Lâm Nguyệt còn nhỏ luôn sợ tối, hắn thường xuyên ngồi ở đây, khẽ dỗ nàng ấy ngủ. Lúc đó làm như là đến hoàn thành nhiệm vụ, chỉ mong nàng ấy ngủ sớm một chút, hắn cũng có thể sớm rời đi. Nhưng nàng ấy vẫn luôn mở to đôi mắt nhìn bản thân, rõ ràng buồn ngủ đến không chịu nổi, cái đầu nhỏ gà gật nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Khuôn mặt quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, một mình hắn chìm nổi trong biển ký ức.

Tiểu Phủ cầm đèn lồng, đứng lại ở ngoài điện, dụi mắt, nhìn rõ người dưới cửa sổ. Mấy ngày nay nàng ta đều không ngủ ngon, lòng dạ treo lơ lửng, sợ Thánh nữ lại chạy, buổi đêm tỉnh ba, bốn lần, thế nào cũng phải đi nhìn thì mới yên tâm được. Vừa vặn gặp một màn này.

Trong lòng nàng ta thở dài thật dài, quay người đi. Đáng tiếc, tính cách của Thánh nữ bây giờ đã thay đổi rất lớn, không phải là Thánh nữ của trước kia nữa rồi. Nếu không, nàng ấy mà biết được Giới chủ đến thăm lúc nửa đêm sẽ vui sướng biết bao.

Lý Do Hỉ cau màu thật chặt, gặp ác mộng. Mơ thấy Bắc Cung Từ cầm kim tiễn găm chặt Vô Trần xuống đất, bắn đến mấy chục cái lỗ thủng to. Máu chảy đầy đất, nhiễm đỏ hết áo váy của nàng, cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể bò rạp trên đất. Quay đầu nhìn thử, tay chân của mình đã bị người chém đứt, cụt hết rồi.

“Đoàng-----” như trời giáng sấm sét, nàng mãnh liệt tỉnh lại.

Trước mắt đen ngòm, tĩnh mịch, toàn thân nàng là mồ hôi, hé miệng to thở dốc, hồi lâu mới hoàn hồn được -- May mà chỉ là mơ. Nghỉ một lát, muốn tìm chút nước uống mới cảm thấy bàn tay bị người ta nắm chắt, lòng bàn tay rất lạnh.

Vô Trần? Không!

Nàng rút tay về nhanh chóng, lui đến góc tường, cảnh giác: “Là ai?”

Trong mắt Bắc Cung Từ chợt lóe chút mất mát, giọng nói cũng lạnh lẽo, “Lâm Nguyệt.”

Là tiếng của Bắc Cung Từ! Lý Do Hỉ hô rát cổ họng: “Phi lễ, phi lễ! Mau đến đây! Thập Dương, cứu mạng!”

Tiểu Phù giật mình, bắn dậy từ trên giường, Thập Dương đã cầm kiếm xông đến!

Bắc Cung Từ đứng tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong. Đi à, có phải đây là nói hắn ta có tật giật mình? Nếu không đi, hơi mất mặt.

Lý Viên Viên ngủ ở chân giường đã nhảy ra, hạ thấp thân xuống gầm gừ -- Có thể tưởng tượng được trước đây hắn ta đối xử ác liệt với Lâm Nguyệt bao nhiêu, đến cả hổ cũng không chịu được hắn.

Thập Dương đuổi đến đầu tiên, Tiểu Phù và Tần Thải Thải cũng theo sát phía sau.

“Ha! Là Bắc Cung Từ.” Thập Dương cất kiếm, nói với Lý Do Hỉ: “Thế chị để gã phi lễ một chút có sao đâu, cũng không thiệt thòi.”

Lý Do Hỉ nói: “Đánh rắm! Một thân trong sạch của lão nương!”

Tiểu Phù và Tần Thải Thải vừa chạy được một nửa, Tiểu Phù lại kéo nàng ấy trở lại, “Tần tiểu thư, không thể qua đó, mặt mũi của Giới chủ sắp rơi mất rồi.” Thế là hai người đi mất.

Thập Dương buồn cười: “Trong sạch? Được rồi, được rồi.” Sợ là chị quên mất lúc chị với Hữu Trần ta làm chuyện của ta như nơi không người, không xấu hổ, không thẹn thùng rồi.

Bắc Cung Từ nói: “Ở đây không có việc của cậu.”

Thập Dương ngáp một cái, tiến đến bế hổ lên, “Thế hai người từ từ nói chuyện đi ha.” Lại đi ngủ tiếp.

Lý Do Hỉ không nhìn thấy, nghiêng tai lắng nghe


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.