Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 77: Chương 77: Thiếu






Ghét bỏ Bắc Cung Từ xong, Lý Do Hỉ sảng khoái cả người, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao bằng ba cái sào mới dậy.

Quả nhiên là liệu pháp châm cứu của Tần Thải Thải có hiệu quả, trước mắt đã có thể nhìn thấy màn sương mờ mịt. Tần Thải Thải nói: “Hồi phục rất tốt, chắc thêm hai, ba ngày nữa là có thể nhìn được hoàn toàn rồi. Nhưng mà vẫn phải thích ứng nửa tháng, cả nửa tháng này chỉ có thể ở trong phòng, nếu không thì mắt sẽ bị ánh nắng làm tổn thương.”

Trên đỉnh Tuyết sơn, mặt trời chiếu vào tuyết trắng, quả thật là ánh sáng chói mắt phi thường. Cho dù người thường không có bệnh mắt mà ở lâu trong vùng tuyết cũng sẽ bị chứng quáng tuyết.

Lý Do Hỉ không thích, “Không thể ra ngoài á? Sẽ làm chậm trễ việc tôi muốn làm.” Lại ôm cánh tay Tần Thải Thải, lắc qua đưa lại làm nũng, “Chị em tốt, lại nghĩ cách đi mà!”

Tần Thải Thải không chịu nổi, thở dài: “Được rồi, tôi nhớ lúc sinh nhật năm ngoái, cha tặng tôi một miếng giao tiêu nhỏ, lấy cái này bịt mắt sẽ không gây trở ngại đến tầm nhìn mà còn có thể không bị ánh sáng làm tổn thương mắt.” Nàng ấy vỗ mu bàn tay Lý Do Hỉ, chỉ xem như là nàng buồn bực mấy ngày nay, muốn ra ngoài chơi, nói: “Tôi phái người đi lấy cho cô.”

“Giao tiêu?” Lý Do Hỉ mò lấy túi giới tử dưới gối ra đưa cho nàng ấy, “Hình như tôi có, cô tìm thử xem.”

Tần Thải Thải cũng không nghĩ nhiều, cho tay vào tìm theo lời Lý Do Hỉ, không tìm thấy.

“Sao có thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là có.” Lý Do Hỉ nhận lấy để lục tìm, bới một lúc lâu rồi lôi ra cả một súc vải to ném trên tháp, “Cảm giác tay hơi giống, cô nhìn thử có phải không?”

Tần Thải Thải hít vào một hơi lạnh, giao tiêu, chí bảo của giao tộc, trị giá vạn kim, thế mà nàng lại có nguyên cả một súc -- Ngất mất, ngất mất! Chẳng trách lúc nãy không tìm được, đổi là người khác thì cũng chẳng ai ngờ!

Tần Thải Thải cạn lời, cái miếng vải bé tí kia còn là thọ lễ người ta tặng cho cha nàng ấy đấy. Cả một súc vải to đùng này, rốt cuộc Lý Do Hỉ lấy từ đâu ra đây!

Giao tiêu mỏng manh, nửa xuyên thấu, đủ dai, ánh bạc long lanh, lấp lánh lóa mắt hệt như được Chức Nữ lấy sao trên ngân hà rải lên.

Tần Thải Thải nói: “Thế mà cô lại có nhiều đến thế, là do kiến thức của tôi nông cạn rồi. Nhưng mà để thế này không lãng phí à, vải này may thành quần áo có thể chắn nước, lửa, không ngại nhiệt độ cao và giá rét, còn thích hơn cả bảo ngọc đấy. Nếu cô mặc thì thân thể cũng có thể khỏe lên nhanh hơn.”

“Thật á!” Lý Do Hỉ vung tay, “Nào, mỗi người một bộ. Thải Thải, Thập Dương, Viên Viên, còn có Tiểu Phù, mỗi người một bộ.”

Tần Thải Thải vội xua tay, “Không, không, không, tôi không cần, tốn kém quá! Không đáng mà!” Tiểu Phù cũng hận không thể quỳ xuống, vật quý giá thế này, nàng ta cũng không dám muốn.

Vừa đúng lúc Thập Dương ôm hổ đi đến, tai nghe loạn lên một hồi, bất kể thứ gì đều muốn chiếm một suất, “Cái gì, quần áo mới á, em cũng muốn!”

Lý Do Hỉ nhét cả súc vải vào lòng Tần Thải Thải, “Mọi vật phải được lấy ra dùng mới có thể thể hiện được giá trị của nó, đặt ở đây cũng không đẻ trứng được. Hề hề, tôi biết nữ công của cô rất giỏi, việc này đành nhờ vả cô đấy, đừng từ chối, thật sự không được thì cứ xem như thù lao may quần áo!”

Thập Dương nói: “Đúng thế, chị ấy giữ lại cũng chỉ dùng để lau chân thôi, căn bản không biết hàng họ.”

Tần Thải Thải đành nhận lấy, “Sao có thể chứ, tôi thấy rất nhiều hà bao ở trong phòng được làm rất xinh xảo, nghĩ chắc Thánh nữ cũng cực kỳ am hiểu.”

Lý Do Hỉ nói: “Này, không phải đã nói cô đừng gọi tôi là Thánh nữ à. Bây giờ tôi mù, không nhìn thấy, cô bớt chút thời gian làm đi mà.”

Bảo Tần Thải Thải gọi mỹ nữ thì thật sự là nàng ấy không gọi được, chỉ có thể tiếp tục gọi a Hỉ. Nàng ấy cười, ôm giao tiêu đi làm việc.

Lý Do Hỉ lại dặn Tiểu Phù, “Hôm nay ăn lợn sữa quay, làm năm con trước đi. Lại làm một chậu đá bào như thường lệ, cô xem rồi làm nhé.” Nàng căn dặn cũng chẳng ngượng mồm, dù sao cũng không phải tiêu tiền cả bản thân, cứ xả láng đi,

Tiểu Phù cũng quen rồi, mấy con dê lần trước cũng chẳng thừa tí nào. Xem ra, Thánh nữ, à không, mỹ nữ đã rất vất vả ở bên ngoài, muốn ăn bù toàn bộ những bữa chưa no trong ba năm này!

Đợi mọi người đi hết rồi, Thập Dương mới nói: “Hôm qua Bắc Cung Từ tìm chị làm gì thế?”

Lý Do Hỉ nói: “Con đường truy thê không lối thoát chứ còn gì nữa. Nhưng mà yên tâm đi, chị sẽ không để cho gã thực hiện được.”

Thập Dương nói: “Đừng mà! Chị nên giả vờ chấp nhận gã trước đã, sau đó lừa gã, để gã thích chị, sau cùng đồng ý gả cho gã. Đợi đến ngày đại hôn, chị lại chạy một lần nữa, hung hăng tổn thương trái tim gã, thế mới có thể tạo thành vết thương chí mạng. Cũng báo thù được cái mũi tên găm vào Kê Vô Trần kia! Càng có thể làm cho mặt mũi của Bắc Cung thị đi quét đất, chẳng phải là đẹp cả đôi đường à!”

Lý Do Hỉ chép miệng khen ngợi: “Đồ xấu xa, em xấu thật đấy. Nhưng mà chị thích!”

Thập Dương cười hề hề, Lý Do Hỉ lại nói: “Nhưng mà, chị cũng không tin em có lòng tốt như thế, có phải là có âm mưu gì không? Nhanh khai thật ra đây!”

Thập Dương xoa tay, ngồi xuống bên cạnh nàng, “Vẫn không thể giấu được chị.”

Lý Do Hỉ tò mò, “Em có việc thật?”

Thập Dương khẽ nói: “Thật ra, lần trước em đi tìm chị, lúc ở Vạn Tùng lâm thì có một cảm giác quái lạ, không thể nói rõ được, chính là một loại cảm giác không hiểu ra sao lại quen thuộc, hấp dẫn, làm cho lòng em ngứa ngáy. Mấy hôm nay em lặng lẽ đi xem mấy lần, nhưng mà chỗ sâu bên trong Vạn Tùng lâm được bảo vệ nghiêm ngặt, còn có kết giới, em không vào được. Nghe nói, trừ Bắc Cung Từ, chỉ có Thánh nữ và bán sinh thú mới có thể ra vào nơi đó. Hoặc khi Thánh nữ đại hôn, khi tế điển mới mở ra một lát…..”

Lý Do Hỉ cau mày, “Còn có việc này? Em cứ phải vào à?”

Thập Dương nói: “Muốn vào vô cùng! Mấy ngày này em ăn không ngon, ngủ không yên, đêm còn nằm mơ kỳ lạ nữa. Chị không hiểu đâu, thật sự là cảm giác rất kỳ lạ, như bị mê hoặc ý!”

Lý Do Hỉ liếc trắng mắt -- Ha, em ăn không ngon? Mấy con dê nướng toàn bón cho chó ăn chắc. Không biết là nghĩ đến cái gì, nàng lại thần thần bí bí nói: “Em… không phải là tư xuân đấy chứ? Mộng xuân rồi?”

“Chị biến đi!” Thập Dương tức giận, “Nói linh tinh gì đấy!”

Lý Do Hỉ bĩu môi -- Thẹn quá thành giận, ha ha.

Thập Dương nghĩ ngợi, lại nói: “Nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.