Thư phòng của Bắc Cung Từ cách Hạnh Hà Lâm Nguyệt không xa, một hành lang gấp khúc nối liền hai bên với nhau.
Hắn ta đặt bút trong tay xuống, mệt mỏi xoa thái dương, thở ra một hơi thật dài. Mạnh đông tiết đã sắp kết thúc, các vị khách đang chuẩn bị ra về, công việc thu dọn giao cho Đàm Li đi đàm.
Chỉ là Lâm Nguyệt đã quay về, hắn ta muốn tranh thủ lúc Mạnh đông tiết kết thúc để định ra hôn sự, đỡ cho đêm dài lắm mộng. Việc này đã bàn bạc với Đàm Li, Đàm Li lại không hề ủng hộ. Tuy rằng đã lập tức phong tỏa tin tức của lần đào hôn trước, nói là Lâm Nguyệt bệnh nặng, nhưng vẫn làm mất hết mặt mũi của Bắc Cung thị.
Nếu lần này nàng ấy lại chạy mất thì làm sao bây giờ. Cho dù đã tăng mạnh phòng vệ của Định Bắc cung, nhưng hắn ta vẫn lo lắng.
Vả lại, Lâm Nguyệt này… nhìn có vẻ khó đối phó! Muốn nàng ngoan ngoan gả chẳng phải là chuyện dễ dàng.
“Meoo-----” Một tiếng hổ kêu với tiếng bước chân dồn dập, là tiếng Thập Dương và Lý Viên Viên đang đùa giỡn trong hành lang truyền vào đây.
“Vèo-----” Một quả bóng bằng lông màu đỏ bay từ ngoài cửa vào thư phòng của Bắc Cung Từ, lăn lông lốc đến bên chân hắn ta. Bắc Cung Từ nhặt lên, đi ra cửa thì thấy Thập Dương và Lý Viên Viên đang lăn lộn trên mặt đất. Thập Dương ném một quả bóng ra, Lý Viên Viên dẫm lên mặt cậu ấy, nhảy phốc qua nhặt trở lại, ném đến trước mặt cậu ấy.
Bắc Cung Từ cau mày -- Một con hổ trắng đang yên đang lành, sao lại thích trò ném bóng mà loài chó yêu nhất thế?
Thập Dương và Lý Viên Viên chơi đến quên mình, dường như không hề chú ý đến sự có mặt của hắn ta. Bắc Cung Từ cũng quen với các loại hành vi kì lạ của kiếm linh này rồi. Hắn ta âm thầm lắc đầu, thong thả về phòng. Tính ra, Thập Dương cũng đã một, hai nghìn tuổi, sao vẫn còn chưa chín chắn như thế, sau này sao có thể giúp đỡ cai trị lưỡng giới được? Chỉ sợ khó mà đảm đương được trách nhiệm lớn.
Thập Dương nào biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì, thấy hắn ta trở về thư phòng cũng không sốt ruột, tiếp tục giả vờ chơi đùa ở bên ngoài.
Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Châm cứu được vài ngày, Lý Do Hỉ đã có thể thấy được bóng người lờ mờ, thị lực cơ bản tương đương với một người cận thị nghìn độ trở lên, mà đã vội vàng muốn làm việc rồi.
Tiểu Phủ tìm một cành cây làm gậy dò đường cho nàng, lại chuyển cái hộp hà bao và tranh vẽ đến chỗ trống ngoài điện như lời nàng dặn.
Lý Do Hỉ đeo một cái khăn giao tiêu che mắt, cầm cành cây mò đến phòng bếp, chỉ huy người làm mang cái chậu than to đùng nướng dê lại đây. Sau đó thì nhấc một cái ghế đẩu ngồi xuống phía trước, nói: “Đốt lửa.”
Đến lúc này thì rốt cuộc Tiểu Phù đã hiểu nàng muốn làm gì rồi, quỳ phịch xuống trước mặt nàng, “Thánh…. Mỹ nữ, không thể được! Những thứ này đều là tâm huyết và tình cảm của người trong hơn hai mươi năm mà! Tiểu Phù xin người đấy! Không thể đốt ạ!”
Lý Do Hỉ cúi đầu, chỉ có thể thấy một bóng dáng màu xanh nhạt. Xoa mặt nàng ta, “Ngoan, đừng khóc, đi gọi Bắc Cung Từ đến đây.”
Tiểu Phù ngẩn ra, lẽ nào Thánh nữ muốn làm cho Giới chủ hồi tâm chuyển ý sao? Nàng ta lau nước mắt, gật đầu thật mạnh, cũng không do dự nữa, đứng dậy chạy đi.
Đợi nàng ta đi xa rồi, Lý Do Hỉ mới tiếp tục nói, “Mau đốt lửa!”
Củi trong chậu than to vật đã bùng lên ngọn lửa rất nhanh chóng. Lý Do Hỉ nhặt một cái hà bao lên, nương theo bóng ngọn lửa mỏng manh, nhắm chuẩn rồi ném vào.
Bên ngoài thư phòng của Bắc Cung Từ, Thập Dương cứ nằm luôn trên sàn gỗ của hàng lang, giả vờ chơi mệt rồi ngủ. Dường như Lý Viên Viên biết cậu ấy đang làm gì, ngoan ngoãn gối đầu lên bụng cậu ấy, cũng híp mắt ngủ.
Tiểu Phù vội vội vàng vàng chạy đến, quỳ bên ngoài thư phòng, “Giới chủ, không tốt rồi! Mỹ nữ, à không, Thánh nữ muốn đốt hết hà bao người ấy thêu và tranh vẽ trước đây! Ngài mau đi xem thử ạ!”
Bắc Cung Từ đẩy cửa ra, cũng chẳng hỏi thêm mà hóa thành một cơn gió rồi biến mất. Tiểu Phù cũng vội đứng dậy, đuổi theo.
Thập Dương thấy hai người đi xa, nhanh chóng bò dậy, mở cửa sổ nhảy vào. Lý Viên Viên cũng vào theo, nhìn đông ngó tây rồi nhảy lên bàn làm việc của Bắc Cung Từ, móng hổ dẫm vào nghiên mực, để lại mấy dấu hoa mai đen xì xì trên giấy tờ.
Thư phòng của Bắc Cung Từ sát cạnh phòng ngủ, Thập Dương đi thẳng vào chủ đề, mở tủ quần áo của hắn ta ra, ngửi thử rồi lấy một bộ mà hắn mặc gần đây nhất, nhét vào túi càn khôn.
Bên ngoài loảng xà loảng xoảng một hồi tiếng vang giòn tan, trong lòng Thập Dương lộp bộp một cái, nhanh thế đã về rồi à?
Đi ra ngoài nhìn, hóa ra là Lý Viên Viên làm vỡ mấy bình hoa. Nó chẳng hề tự hiểu gì cả, vùi đầu trong một cái hốc bí mật dưới giá sách, nhấp nha nhấp nhô, cũng không biết đang làm gì nữa.
Thập Dương chạy đến kéo nó ra, nó liếm mép, không biết đang ăn gì.
Lúc Thập Dương đang làm loạn phòng ngủ, nó cũng làm loạn thư phòng, không biết đạp được cơ quan ở chỗ nào mà lại làm cái hốc bí mật này hiện ra. Thập Dương ngồi xổm xuống nhìn, bên trong có một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, đã bị vuốt hổ của Lý Viên Viên cào nát. Hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ lùng, chỉ ngửi mà làm người ta không khỏi ngứa ngáy.
“Thơm quá!” Thập Dương cầm hộp lên ngửi, lại vạch mồm Lý Viên Viên ra xem, “Ăn gì đấy? Chẳng để lại cho tôi gì cả!”
Lý Viên Viên chép miệng, vẫn còn chưa thỏa thích, mò cái hộp kia muốn liếm tiếp. Thập Dương tiếp tục lục tìm ở giá sách.
Bên Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Mặc dù là để khiêu khích Bắc Cung Từ, nhưng cũng không thể làm việc này quá tuyệt tình được. Mấy bức tranh gì đó vẫn còn giữ lại, dù sao cũng không thể đốt mấy thứ này, bùng lên một chút là hết rồi, cũng không tranh thủ được bao nhiêu thời gian cho Thập Dương.
Lý Do Hỉ ném hà bao một lúc lâu. Trong tay chỉ còn lại năm, sáu cái. Cả Hạnh Hà Vãn Nguyệt được bao phủ trong hương gỗ thanh nhã, mùi này có chút tương tự với Xích đồng mộc. Lý Do Hỉ không thích -- Không cho phép dùng cùng một loại mùi hương với giai đẹp của chị đây!
Ném hết chỗ hà bao còn lại vào lửa, Lý Do Hỉ cầm một cái gậy khều lên, cũng không để ý khuôn mặt bị hun đen, muốn đảm bảo từng cái hà bao đều bị đốt sạch, không để lọt lưới