Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 79: Chương 79: Thiếu






“Giới chủ?”

Bắc Cung Từ quay đầu, nắm đấm chặt dần thả lỏng ra.

Ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp, mặc bộ váy dài màu đỏ khói, dung nhan tinh xảo, đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng.

Hắn ta hít sâu, rồi thở hết ra, bình phục nỗi lòng loạn lạc. Khẽ ừ một tiếng, “Ngọc Yên.”

Ngọc Yên hơi khom người thi lễ, lại nhìn đống hỗn độn quanh phòng, hơi nghi ngờ, “Giới chủ, đây…..” Lẽ nào là có trộm? Mấy ngày nàng ta không ở đây, phòng vệ của Định Bắc cung lại lỏng lẻo đến mức độ này sao? Nam Dực đã làm cái chức Thống lĩnh hộ vệ thế nào đấy?

Bắc Cung Từ quay lưng về phía nàng ta, chẳng hề có ý giải thích, chỉ hỏi: “Về lúc nào thế?”

Ngọc Yên nói: “Hôm qua. Giúp Đàm Tổng quản xử lý chút việc dưới chân núi nên chậm trễ một hồi. Nghe Đàm Tổng quản nói đã tìm được Thánh nữ về rồi, tôi…..” Nàng ta dừng một chút, biểu cảm trên mặt ẩn chút lo lắng, thăm dò: “Thánh nữ….. vẫn khỏe chứ?”

Hừ, Bắc Cung Từ cười lạnh trong lòng. Khỏe, khỏe lắm đấy! Có thể ăn, có thể ngủ, có thể gây họa, nhìn cái đống trong phòng này xem!

Thật sự là hắn không có tâm trạng nào ứng phó nữa, xua tay, cửa phòng chậm rãi mở ra, “Tự đi xem đi.” Ta không thể tức giận một mình được.

Ngọc Yên lại thi lễ, biểu cảm trên mặt lạnh lùng hẳn, cất bước đi đến Hạnh Hà Vãn Nguyệt.

Bên trong Hạnh Hà Vãn Nguyệt.

Lý Do Hỉ trở lại nguyên nguyên vẹn vẹn, Tiểu Phù rất vui vẻ. Với đầu óc của nàng ấy thì đương nhiên không thể tưởng tượng nổi đã có chuyện gì xảy ra giữa Giới chủ và Thánh nữ ở trong phòng. Từ trước đến nay, trừ hai vị Tổng quản ra, không có ai được đi vào thư phòng của Giới chủ đâu đấy!

Xem ra, kế sách của Thánh nữ hữu dụng vô cùng, quan hệ của hai người đã nóng lên hỏa tốc! Việc tốt của Hạnh Hà Vãn Nguyệt sắp đến gần rồi đây!

Lý Do Hỉ vung tay, “Lẩu! Hôm nay tất phải ăn lẩu để xua tan sợ hãi! Gầu bò, ba chỉ, tiết canh, tôm tươi, mang hết lên cho tôi! Có bao nhiêu mang bấy nhiêu!”

Tiểu Phù cao hứng đồng ý, cấp tốc chạy đi dặn dò phòng bếp.

Thập Dương và Lý Do Hỉ ngồi bên bàn chờ cơm, nàng che miệng, nhớ lại dáng vẻ thần kinh thác loạn của Bắc Cung Từ, nói: “Gã này ý mà, sống lâu quá rồi, ít nhiều gì cũng có hơi biến thái. Như Bắc Cung Từ, theo chị thấy chính là do cấm dục quá lâu, bị nghẹn.” Nói xong thì gõ ngón trỏ vào đầu, “Nơi này hơi không bình thường! Phân liệt rồi!”

Thập Dương nói: “Thật ra cũng không thể trách gã. Nghe nói, Thánh nữ đời trước của Bắc Cung thị chính là Tam trưởng lão của Đồ Lục đảo ngày nay. Lúc mới đầu cũng ở Định Bắc cung. Đồ Lục đảo phái người thâm nhập vào nhà họ Bắc Cung, còn làm hộ vệ bên người Thánh nữ. Hai người qua qua lại lại đã có em bé! Sau mới biết được người kia chính là gia chủ Đồ Lục đảo đương nhiệm lúc đó - Ô Tử Du!

Lý Do Hỉ ngạc nhiên, “Còn có việc này!” Đồ Lục đảo vẫn tự xưng danh môn chính phái, thế mà để cướp Thánh nữ còn làm ra được chuyện điên cuồng này, thật đúng là rất kích thích!!

Nàng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thập Dương tiếp tục nói: “Sau đó thì bị phát hiện mà. Gia chủ đương nhiệm lúc đó là Bắc Cung Lợi tức gần chết, nhốt Ô Tử Du lại. Nhưng mà Đồ Lục đảo cũng không dễ trêu chọc, mưu kế đã thực hiện được rồi, em bé cũng có rồi, nhất định phải cướp được người đi! Đương nhiên là Bắc Cung Lợi không cam lòng, thế là mấy vạn tu sĩ đánh nhau dưới chân Tuyết sơn, đánh đến trời đất tối tăm, mặt trăng, mặt trời mất đi ánh sáng! Cuối cùng, Đồ Lục đảo thắng, Thánh nữ bị cướp đi, sinh ra một đôi song sinh, chính là Ô Thiệu Tùng và Kê Vô Trần. [Ng át d ịch và đă ng tr ên di ễn đ àn L ê Q úy Đ ôn] Việc này đã được Đồ Lục đảo viết vào sử sách, gần như người người đều biết.”

Lý Do Hỉ như có điều suy nghĩ, “Trời ơi! Hóa ra sau lưng lại còn có chuyện như thế. Chị đã bảo sao mà Bắc Cung Từ lại chẳng giận chị tí nào, hóa ra, bị đội nón xanh là truyền thống gia tộc!”

Thập Dương xua tay, “Bắc Cung Lợi, cha của Bắc Cung Từ, bị thương trong trận đại chiến năm đó, sau khi sinh Bắc Cung Từ chưa được hai trăm năm thì chết rồi. Từ nhỏ, Bắc Cung Từ đã bị cha gã dạy dỗ sai lệch, xem Thánh nữ còn quan trọng hơn mạng chính mình. Vật cực tất phản mới tạo ra kết quả ngày hôm nay, một người cô đơn ngơ ngẩn hơn một nghìn năm, đầu óc còn không nghẹn ra bệnh gì chắc.”

Lý Do Hỉ gật đầu, tổng kết: “Cho nên mà, làm người ý, vẫn phải có thêm chút sở thích, giải quyết được hết ** trong lòng, giải phóng cảm xúc, nếu không thì tâm lý dễ xảy ra vấn đề.” Nói xong lại nhìn Thập Dương một cái: “Em cũng sống khá lâu rồi đấy, sẽ không có bệnh tâm lý gì đấy chứ? Nếu em cần gì thì phải nói cho chị biết sớm một chút, đừng có nghẹn hỏng.”

Không biết Lý Viên Viên bị làm sao, vừa về đã hưng phấn không chịu nổi, xoay đi xoay lại trong lòng Thập Dương, Thập Dương dứt khoát thả nó xuống sàn chơi, nói: “Thế thì mong muốn trước mắt của em chính là ngày ngày đi theo chị ăn ngon.”

Lý Do Hỉ: “Mỗi ngày á? Chị thấy áp lực hơi lớn, em có thể xem như chị chưa nói gì được không?”

Thập Dương nghĩ ngợi, nói: “Thế, cưới một cô vợ thì sao?”

Lý Do Hỉ cười, “Thế thì vẫn là hàng ngày đều có đồ ăn ngon dễ làm hơn. Nhưng mà, em thế này cũng tốt vô cùng, nếu so hai nguyện vọng với nhau thì cái đơn giản hơn có thể được thỏa mãn thường xuyên, là có thể tiếp tục duy trì sự bình thường.”

“Nếu mà,” Lý Do Hỉ nói: “Gã Bắc Cung Từ này có chút mong muốn gì khác cũng sẽ không chạy đến phòng chị cắm cọc mỗi đêm. Nửa đêm tỉnh dậy thấy một cái cọc gỗ đứng đấy, suýt thì dọa chết người đấy! Hôm nay chị làm thế cũng là để cho gã có thể thấy rõ tình thế, buông tha ảo tưởng. Ít nhất cũng đừng đến dọa chị nữa.”

Thập Dương ngẩn ra, “Gã làm thế thật á?”

Lý Do Hỉ nói: “Thật chứ còn gì nữa! Chị sắp bị bóng ma tâm lý đến nơi rồi!”

Ngoài điện, Tiểu Phù nhảy nhảy nhót nhót đi vào, vừa đúng lúc va phải Ngọc Yên. Ý cười trên mặt nàng ấy lạnh dần, vẻ mặt hơi sợ hãi, vội quỳ xuống, “Phó…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.