Lý Do Hỉ đưa Viên Viên đi học xong thì trở về Hạnh Hà Vãn Nguyệt, đích thân xuống bếp nấu cháo, mang đến thư phòng của Bắc Cung Từ.
Bắc Cung Từ khoác áo ngồi sau án, đang phê duyệt công văn. Cả Bắc Cung thị đều do một mình hắn ta quản lý, thật sự là rất bận. Gần đây vẫn luôn đấu trí, đấu dũng với Lý Do Hỉ, không nghỉ ngơi tốt, đáy mắt hơi đen.
Lý Do Hỉ đứng ở cửa, thò đầu vào, Bắc Cung Từ nâng mắt lên nhìn nàng, “Cô đến làm gì?” Phòng này lại có thứ đồ gì xui xẻo thế, bị nàng nhớ thương rồi, lần này là tính toán đến cướp giật ngay giữa ban ngày hả?
Lý Do Hỉ hừ một tiếng: “Tôi muốn đến thì đến!”
Nàng bước qua cửa, đi vào phòng, bưng khay đến thẳng bên cạnh hắn, gạt rơi hết một đống cuộn sách, đặt khay xuống, sau đó lấy một cái bồ đoàn để ngồi.
Bắc Cung Từ nhìn bát cháo trắng nóng hôi hổi kia, nói: “Cô muốn độc chết tôi à?”
Lý Do Hỉ hừ lạnh, không để ý đến hắn, cũng không đưa cháo cho hắn, cứ ngồi một bên chờ. Bắc Cung Từ cũng mặc kệ nàng, lắc đầu rồi tiếp tục bận việc của mình.
Chỉ có điều, có một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh như thế, trong lòng hắn cũng không yên được, thỉnh thoảng lại chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.
Nàng chán đến chết, gục đầu xuống bàn, nghịch giá bút của hắn, hiếm khi lại yên lặng, ngoan ngoãn như thế. Bắc Cung Từ ngồi nghiêm chỉnh, dư quang khóe mắt lại để ý nàng. Trên người nàng có chút hương hoa mai nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại xông vào mũi hắn, trên tóc còn vương mấy cánh hoa nhỏ màu hồng.
Trong lòng Bắc Cung Từ rục rịch. Nàng đi qua rừng mai, lại nhìn vào cái khay, quả nhiên trong bát sứ màu trắng là cháo hoa mai. Là nàng tự nấu à? Có tâm thật đấy.
Không! Vô sự mà hiến ân cần, không trộm thì cũng cướp!
Trong lòng cảnh giác hồi lâu, thế mà lại chẳng xảy ra chuyện gì, cháo cũng đã nguội rồi. Cuối cùng Bắc Cung Từ cũng xử lý xong hơn nửa công vụ, thở phào một hơi, gác bút. Quay đầu sang nhìn, không biết nàng đã ngủ từ lúc nào mất rồi.
Rèm mi thật dài rủ xuống, đôi môi hơi tái nhợt. Lúc nàng ngủ yên đã bớt đi mấy phần bướng bỉnh, ương ngạnh của ngày thường, lại nhiều thêm mấy phần điềm tĩnh, mềm mại, làm cho người ta có một ảo giác dịu dàng. Trong lúc hoảng hốt, Bắc Cung Từ còn tưởng là Lâm Nguyệt quay lại rồi.
Hơn hai mươi năm nay, thật ra hắn ta chưa bao giờ nhìn dáng vẻ nàng ấy cho thật kỹ. Lúc nhỏ, nàng ấy luôn thích trốn sau cửa nhìn lén hắn, cứ nhìn mãi rồi dựa vào khung cửa ngủ mất luôn. Lúc hắn đứng dậy, thường xuyên nhìn thấy một bé con đang gối lên một chú hổ con mà ngủ.
Đương nhiên là hắn sẽ không nhìn nhiều hơn một cái, lúc nàng ấy tỉnh lại sẽ thấy ánh trăng bên ngoài như sương, trong điện trống rỗng, đã không còn người nào từ lâu. Người có dịu dàng hơn nữa, tốt tính hơn nữa, khi bị đối xử lạnh nhạt, dần dần sẽ mất nhiệt tình.
Lúc hắn mới phát hiện ra bất thường, cũng không để ý. Dù sao sắp thành hôn đến nơi rồi, lúc đó nàng ấy sẽ trở về. Tất cả sẽ vẫn giống như trước đây, nàng dâu nhỏ của hắn sẽ ngồi trong phòng đợi hắn mỗi ngày.
Đến lúc đó sẽ bồi thường cho nàng là được.
Nhưng không ngờ, lần tạm biệt này lại là vĩnh viễn.
Tâm trí được giữ vững cả nghìn năm thanh tu đã bị rối loạn vào giờ khắc này. Hệt như mặt nước đang tĩnh lặng lại có hoa không biết bị gió thổi rơi vào từ chỗ nào, gợn sóng khôn cùng. Lại giống như cái giếng cạn u ám có một hạt giống hoa lặng lẽ nảy mầm, cắm rễ, lớn lên trong bóng tối. Đợi sau khi có người phát hiện ra, tâm vững như bàn thạch đã bị cây hoa nhìn có vẻ yếu đuối đâm xuyên qua, vỡ vụn từ lúc nào rồi.
Hắn ngưng mắt nhìn chăm chú người đang ở trước mặt, chậm rãi nghiêng người đến gần, thu lại hơi thở, chỉ sợ động tác nhỏ bé này sẽ làm nàng thức giấc.
Cuối cùng, lại chỉ đưa tay nhặt cánh hoa tàn trên tóc nàng, lấy áo khoác xuống, đắp lên cho nàng, không hề có một động tác quá giới hạn nào.
Không đến một khắc, Ngọc Yên xuất hiện ở ngoài cửa, hơi nhún gối, hành lễ: “Giới chủ.”
Bắc Cung Từ lại khôi phục dáng vẻ trong trẻo, lạnh lùng, cô độc, ừ một tiếng.
Ngọc Yên thấy Lý Do Hỉ đang nằm bò ở một bên ngủ, che miệng khẽ cười, “Chắc Thánh nữ mệt rồi.”
Lý Do Hỉ dần tỉnh dậy, áo khoác rơi trên vai xuống. Nàng dụi mắt, thấy rõ người trước mặt -- Mn, đợi ngươi cả một buổi sáng.
Ngọc Yên hành lễ với nàng, mỉm cười: “Thánh nữ mạnh khỏe.”
Bắc Cung Từ nói: “Chuyện gì?” Lời vừa dứt đã có một thìa sứ trắng đưa đến bên môi hắn.
Hắn cúi đầu, nhíu mi. Lý Do Hỉ nâng cằm, “Ăn đi, lão tử…..” Nàng ho khan hai tiếng che dấu vết, lại đổi giọng điệu mềm mại, nói tiếp: “Người ta làm riêng cho chàng đấy.”
Bắc Cung Từ ngước mắt lên nhìn nàng, thế mà cô còn để lạnh rồi mới cho tôi ăn! Rốt cuộc thì bây giờ hắn ta mới ý thức được, hóa ra cái thứ xui xẻo bị nàng nhòm ngó kia chính là mình.
Thìa lại được đưa đến, nếu không mở miệng ra thì chắc bị nhét vào lỗ mũi quá. Bắc Cung Từ bất đắc dĩ, đành phải há miệng.
Mặc dù cháo lạnh, nhưng vào miệng lại thơm, ngọt, mềm, chẳng khó ăn, mà có một loại hương vị khác. Quan trọng hơn là… không hề có độc.
Lý Do Hỉ lại nhích đến, dựa vào hắn, đút từng thìa, từng thìa một cho hắn ăn. Vừa đút vừa cố ý giả vờ dáng vẻ ngây thơ, chớp mắt, “Tiểu Từ Từ, ăn ngon không?
Một ngụm cháo trong cổ họng Bắc Cung Từ suýt thì mắc ở đấy làm hắn nghẹn chết luôn.
Dù rằng nàng đang nói chuyện với Bắc Cung Từ, ánh mắt lại chẳng chớp thêm tí nào mà liếc Ngọc Yên chằm chằm. Biểu cảm trên mặt Ngọc Yên không chê vào đâu