Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 91: Chương 91: Thiếu






Tiệc mừng đã qua quá nửa, khách mời uống rượu đến hứng trí bừng bừng.

Bắc Cung Từ kính Tần Nghĩa một li, rời tiệc một mình. Không ai dám đến gần hắn, không ai dám nói chuyện với hắn.

Những người có chức có quyền ở đây đều nhớ cảnh yến tiệc đại hôn của Bắc Cung thị ba năm trước. Tiệc cưới của Bắc Cung Giới chủ và Thánh nữ.

Đại hôn của Bắc Cung Giới chủ, không cần nghĩ cũng biết được quy mô. Chỉ có điều, hôm đó, lúc cử hành tế điện ở Vạn Tùng lâm, Thánh nữ đã mất tích một cách đột ngột.

Tam Xuyên, Sương Lâm lưỡng giới lật tung cả trời lên mà cũng chẳng tìm thấy Thánh nữ. Thánh nữ cứ biến mất như vậy. Mỗi nhà, mỗi hộ đều bị lục soát, nhưng vẫn chẳng có một chút manh mối nào.

Bắc Cung Từ giận tím mặt, lưỡng giới bị tuyết rơi rất lớn hơn một tháng trời, nhà nhà hộ hộ đóng chặt cửa lớn, đến cả chó cũng chẳng dám sủa một tiếng.

Lúc này đây, Bắc Cung Từ đi đầu phố lớn, đến chỗ nào thì tiếng uống rượu đoán quyền ở chỗ đó bỗng im bặt. Đợi đến khi hắn đi qua, mọi người mới lại náo nhiệt như cũ.

Tần Nghĩa lại càng là treo trái tim tít trên cổ họng rồi, may mà hôn sự này là do đích thân Giới chủ đồng ý, ông ta mới dám làm to như thế. Nếu không thì không biết phải hoãn đến năm nào, tháng nào nữa, chỉ sợ chạm phải vảy ngược của hắn.

Bàn của anh em sinh ba, Lý Do Hỉ kéo váy, dẫm một chân lên ghế, đang vui vẻ hét hò với Tần Hồng Hồng,

“Một con cua a, tám cái chân a, hai càng sắc nhọn to đùng a, mắt liếc ngang a, cổ rụt lại a, bò a bò a qua bãi cát…..”

“Hai anh em a, ai uống trước a, lục lục thuận a, ai uống trước a…..”

Tần Hồng Hồng hét được một nửa, đột nhiên sờ cổ, run run kéo áo khoác, ngồi xuống ngay ngắn. Lý Do Hỉ đá sang một phát, “Này, này, làm gì thế hả! Có biết chơi không đấy!”

Tần Hồng Hồng nháy mắt điên cuồng với nàng. Lý Do Hỉ cau mày, quay đầu lại nhìn, rướn cổ ra sau làm lộ cái cằm thứ hai, “A! Nhìn xem ai đến này! Tiểu Từ Từ à!” Nói xong, cầm li rượu lên đưa đến trước mặt hắn, “Uống đi này!”

Hương rượu bốc lên, gò má nàng đỏ rực rỡ như hoa đào, cười đến hơi chói mắt.

Rượu rơi vào tà áo hắn, hắn hơi bất mãn, nhíu mày. Anh em sinh ba nhà họ Tần rụt cổ, không dám nói chuyện. Ba chị em Bạch gia Vũ tộc được cha mẹ dặn dò trước khi đến đây là không được nói lung tung trước mặt Bắc Cung Giới chủ. Đương nhiên họ cũng biết chuyện ba năm trước, lúc đó còn được mời đi tham gia tiệc cưới đấy. Thế là một người giả mù, một người giả ngốc, còn một người ngẩng đầu đếm sao.

Lý Do Hỉ thấy khuôn mặt hắn ta tràn đầy mất hứng, cũng không vui vẻ, “Ông bạn, đây là ông sai rồi đấy, ngày đại hôn của người ta, mặt mũi ông lại cau có là thế nào đây? Ai nợ tiền à?”

Tần Lục Lục nâng tay áo che mặt, quay lưng lại -- Giả vờ không nhìn thấy.

Tần Lam Lam gục đầu xuống bàn -- Giả chết.

Tần Hồng Hồng nghiêm mặt -- Làm sao bây giờ, thân là lão đại, đối diện còn có đối tượng xem mắt đang ngồi đấy, cảm thấy áp lực lớn quá!

Bắc Cung Từ không thể nhịn được nữa, xách cổ áo nàng, bay vút lên, đi mất.

Mọi người ở hiện trường thấy rốt cuộc tảng băng di động kia đã đi rồi, cục đá đè nén trong lòng cũng rơi xuống. Tiệc rượu bắt đầu náo nhiệt thật sự, ca múa trợ hứng mới lần lượt biểu diễn.

Phần lớn dân chúng Trung Xuyên đã đi ăn tiệc cơ động. Trừ con phố chính ra, những nơi khác vắng vẻ hiếm thấy.

Gió lạnh thổi làm nàng rùng mình một cái, cũng hơi tỉnh ra một chút. Bắc Cung Từ cứ tự đi ở phía trước, Lý Do Hỉ bước nhanh đuổi theo, đột nhiên hiểu ra được, nói: “Có phải nhìn thấy người khác thành thân, anh rất ghen tỵ không?”

Nói xong lại vòng sang bên phải hắn, “Lúc anh thành thân cũng náo nhiệt thế này sao?”

Xong lại vòng về bên trái, “Anh đừng buồn nữa. Thật ra tôi cảm thấy anh đã rất rộng lượng rồi. Quả thật, anh chính là người rộng lượng nhất mà tôi từng gặp! Anh chính là tấm gương!”

Bắc Cung Từ đứng lại, kệ nàng vờn quanh ba trăm sáu mươi độ. Một tay Lý Do Hỉ đang cầm bầu rượu, một cái tay khác khoác lên vai hắn, trịnh trọng thừa nhận: “Anh biết không? Thật ra, tôi thật sự bội phục anh vô cùng, vô lượng đấy! Tôi kính hán tử nhà anh!” Nói xong, đưa bầu rượu lên trước mặt hắn, “Uống một ngụm đi mà!”

Bắc Cung Từ nhìn ánh nước trong con ngươi nàng, chẳng hề có một chút chế giễu nào, mà là kính ý rất chân thành.

“Hứ.” Hắn cười lạnh, kính ý thế nào, hắn không cần cũng thế thôi.

Nhìn theo đôi con ngươi ngậm nước dần xuống phía dưới, tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng. Hắn hơi hận, nhưng là có thể trách ai được đây? Đợi lâu như thế rồi mà còn để cho người khác nhanh chân đến trước.

Lý Do Hỉ nghiêng đầu nhìn hắn, dí bầu rượu vào miệng hắn, “Uống đi!”

Bắc Cung Từ không thể nhịn được nữa, kéo eo nàng một phát, nhét nàng vào trong lòng, giữ chặt cằm nàng.

Lý Do Hỉ chớp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.