Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 92: Chương 92: Thiếu






Khi Bắc Cung Từ tỉnh dậy vào sáng sớm, mở mắt ra, rèm giường mỏng màu sáng bạc lọt vào tầm mắt.

Hắn day huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, hoàn toàn không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết người đang ở chỗ nào.

Nhưng ngay sau đó, hắn ngửi thấy một mùi kỳ quái, mùi ngũ cốc ấm nóng, tươi mới…, thối. Hắn nhíu mày, ngồi dậy, nhìn một vòng xung quanh, chỉ là một gian phòng ngủ rất bình thường. Nhưng dưới chân giường, có một cái bọc vải nho nhỏ, đang hơi động đậy.

Hắn tò mò, nhấc lên nhìn, thế mà trong bọc vải lại là một đứa bé sơ sinh nho nhỏ. Đứa bé thấy hắn, kêu a a, vươn cánh tay nhỏ bé, mập mạp về phía hắn. Cái mùi kỳ lạ kia càng đậm hơn nhiều, Bắc Cung Từ vạch tã ra nhìn, một đợt mùi thối đập vào mặt…..

“Ọe…..” Bắc Cung Từ bịt mũi, ngã từ trên giường xuống, lao ra cửa.

Lần đầu tiên trong đời, Bắc Cung giới chủ nhìn thẳng vào thứ như thế, cũng chẳng để ý được phong độ, dáng vẻ gì nữa, há to miệng ra hít thở không khí mới mẻ bên ngoài cửa, xua đi khí ô uế trong lồng ngực.

“Ơ?” Lý Do Hỉ quay đầu lại, “Anh cũng ngủ được đấy nhỉ, đã buổi trưa rồi.” Nàng đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh một cái ao nhỏ ngoài sân, váy áo chỉnh tề, thần thái sáng láng, không hề say rượu chật vật như hắn.

Bắc Cung Từ đi ra mấy bước, cau mày, hỏi: “Đây là đâu?”

Lý Do Hỉ nói, “Phòng khách của Tần phủ, còn có thể ở đâu chứ?” Nói xong thì vẫy tay với hắn, “Mau đến đây, tôi chỉ cho anh xem cái này rất vui.”

Bắc Cung Từ nghi ngờ, lại đi đến bên cạnh nàng. Lý Do Hỉ ngồi xổm ở bờ ao, chỉ vào trong, nói: “Anh nhìn xem, con này giống anh không!”

Hắn ta khom người nhìn theo. Lý Do Hỉ lấy ngón trỏ gảy nước ao, “Anh nhìn con vương bát này, trên lưng mọc ra lông xanh đấy, rất giống anh, lục mao quy!”

(Lông và mũ đồng âm, con rùa còn có tên gọi khác là vương bát, hay được dùng để mắng đồ khốn, đồ đều. Lục mao quy còn có thể hiểu là tên khốn bị đội nón xanh)

“Hử?” Bắc Cung Từ nhíu chặt hai đầu lông mày thành một chữ xuyên 川.

Lý Do Hỉ nói tiếp: “Ninja rùa ý, giống hệt anh, vừa xanh, vừa có thể nhịn, thật sự tôi rất bội phục!” Nói xong, vỗ vai hắn, “Nhưng mà tối qua chúng ta đã kết nghĩa rồi, còn dập đầu ở trước mặt Thổ địa công công nữa, tôi sẽ không bởi vì mấy điều này mà ghét bỏ anh. Anh em tốt cả đời đấy!”

Bắc Cung Từ không nhìn rùa lông xanh mà nàng nói, chỉ nhìn bóng chính mình ở dưới ao. Trên trán thâm tím một góc, ngọc quan búi tóc có một lá rau héo nửa xanh nửa vàng mắc vào, trên vạt áo còn có một vết ố to màu sắc quái lạ…..

Hắn hoảng sợ nhìn người ở trong nước, bất giác tự sờ mặt, đây là mình sao?

Vừa đúng lúc người hầu Tần phủ nghe thấy động tĩnh, tiến vào chuẩn bị hầu hạ, thấy ngay một bóng người màu trắng như gió lốc cuốn vào phòng. Chẳng bao lâu sau, Bắc Cung Từ đã sửa sang lại quần áo, đầu tóc, đổi một vẻ mặt, đi từ bên trong ra.

Lý Do Hỉ chép miệng, “Chết vì mặt mũi, sống rõ khổ.”

Hai người hầu đi vào phòng, không để ý đến hắn. Lý Do Hỉ cũng đi vào theo, giúp thay tã, bón sữa cho đứa bé. Đợi đến khi đứa bé đã sạch sẽ mới bế ra ngoài, hai người phụ nữ trẻ tuổi đi theo sau lưng nàng.

Lý Do Hỉ bế đứa bé đến trước mặt Bắc Cung Từ, “Biết anh bận, không có thời gian. Đây là bà vú tôi nhờ Tần Lĩnh chủ tìm hộ anh, về sau sẽ đi theo anh. Nhưng bản thân họ cũng có con, cho nên sẽ mang theo con đến Định Bắc cung.”

“Cái gì!” Vẻ mặt Bắc Cung Từ khiếp sợ, “Đứa bé ở đâu ra!”

Lý Do Hỉ nói: “Anh quên à, tối qua chúng ta vừa mới kết nghĩa xong, ông trời đùng một cái thì có đứa bé này rơi xuống. Đây là ông trời thấy nhà họ Bắc Cung vô hậu rất đáng thương, ban ơn cho anh đấy. Tôi đã đặt tên xong rồi, gọi là Quá Nhi.”

Bắc Cung Từ ôm trán, cố gắng nhớ lại, hình như cũng có chút ấn tượng…..

Lý Do Hỉ đã quyết định thay hắn, giao đứa bé cho bà vú, “Đi đi, để Tần Lĩnh chủ sắp xếp đưa mọi người đi Sương Lâm giới.”

Tiễn bà vú đi, Lý Do Hỉ quay đầu lại thì thấy Bắc Cung Từ đang ngồi ở tảng đá bên bờ ao với vẻ mặt chán nản -- Nhọc lòng, cực kỳ nhọc lòng, không biết mình đã làm gì nữa, rất mê mang.

Lý Do Hỉ vỗ vai hắn, “Sao thế, đã sinh em bé cho anh rồi, anh còn không vui vẻ. Anh thật khó hầu hạ đấy.”

Bắc Cung Từ ngẩng đầu, ánh mắt ai oán, “Vì sao cô phải đối xử với tôi như thế?”

Lý Do Hỉ sờ mũi, “Tôi làm sao cơ? Tôi có làm gì đâu!”

Bắc Cung Từ không đáp, hắn ngồi bên bờ ao, tủi thân như một em bé bự tám trăm cân (400kg) vậy.

Đây là ngày thứ mấy nhỉ? Nếu bắt đầu tính từ ngày gặp nàng, tính cả hôm này mà còn chưa đến nửa tháng. Trong nửa tháng này đã xảy ra nhiều việc như thế rồi.

Vẻn vẹn nửa tháng mà thôi.

Nếu muốn nàng ở lại, một năm, mười năm, trăm năm, nghìn năm, bản thân mình có thể nhẫn nhịn, chịu đựng bao lâu chứ? Nàng còn có bao nhiêu ngạc nhiên đang đợi mình đây?

Nếu là người ngoài thì cũng thôi đi. Cố tình lại là Thánh nữ. Nếu là đệ tử ngoại sơn, Bắc Cung Từ sẽ có trăm, nghìn cách quản lý, dạy dỗ nàng. Nhưng thế mà cố tình lại là Thánh nữ! Vị hôn thê của hắn! Giết không được, đánh không xong, mắng không lại…..

Thậm chí, trong đầu hắn còn xuất hiện một cảnh tượng đáng sợ. Vào đêm đại hôn, động phòng hoa chúc, có một người khác ở ngay trong thân thể nàng, đang nhìn, đang nghe..., thậm chí còn có thể hiện thân.

Hắn ôm chặt đầu, không dám lại nghĩ tiếp nữa.

Lý Do Hỉ khoanh tay nhìn hắn, “Anh đang nghĩ gì thế?” Biểu cảm trên mặt đủ các loại màu sắc.

Đúng lúc Bắc Cung Từ đang buồn bực, có một người từ bên ngoài xông vào. Người đến mặc bộ áo màu lam, trắng, là đệ tử của Bắc Cung Từ. Y hét to: “Giới chủ, không tốt rồi! Thương Lan thú phóng hỏa đốt thư viện Lục Nhâm! Ngọn lửa kia màu lam, đã dùng nước nhưng không thể dập được…..”

Y còn chưa nói hết, Bắc Cung Từ đã túm tay Lý Do Hỉ biến mất tại chỗ.

Lúc này đây, thư viện Lục nhâm đã bị đốt thành một đống phế tích, ở khoảnh đất trống phía trước thư viện, một đám linh thú đang vỗ tay hoan hô.

“Oa oa, tốt quá rồi! Không còn thư viện nữa rồi!”

“Hi hi, về sau sẽ không cần phải học bài nữa!”

“Viên Viên giỏi quá! Tôi tuyên bố, từ nay về sau, Viên Viên chính là thần tượng của tôi!”

“Không! Viên Viên chính là lão đại của chúng ta! Lão đại của tất cả các linh thú!”

Lý Viên Viên ngồi đung đưa chân trên lưng một con gấu đen, xung quanh vây đầy linh thú, đấm chân, bóp vai. Cô bé học mọi thứ rất nhanh, mặc dù không biết nhiều chữ nhưng bây

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh

Tập tin gởi kèm:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.