Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 93: Chương 93: Thiếu






“Nguy rồi! Tinh lam thạch!”

Hồ băng đã bắt đầu tan ra, từng tảng lớn băng bị vỡ đang trôi nổi trên mặt hồ. Thập Dương bay xuống, đáp trên một tảng băng, nhanh chóng đổ hết thịt nát ra khỏi túi càn khôn, tùy tiện súc nước sạch túi, phi thân vào trong hang động.

Linh khí sơn thế bị phá hỏng, kết giới đã mất tác dụng, trong động có dung nham không ngừng tràn ra theo khe nứt, chảy tong tỏng xuống động. Thập Dương không dám vào sâu, chỉ đứng ở cửa nhặt đá vào túi. Cho đến khi nham thạch nóng chảy đỏ lửa dần tràn ra đây, nước hồ sôi trào lên, cậu ấy mới ôm túi chạy ra ngoài một cách nhanh chóng.

Chạy thẳng đến nơi an toàn mới dám dừng lại. Đứng ở trước sơn môn Định Bắc cung, quay đầu lại nhìn, các cột băng của Vạn Tùng lâm đã sụp đổ, tan ra hoàn toàn. Những chỗ địa hình núi thấp đã bị dung nham bao phủ toàn bộ. Cả bầu trời bị tro bụi màu xám trùm kín, đục ngầu, trong không khí có mùi vị cực kỳ gay mũi.

Vạn Tùng lâm, hồ băng, sơn động Tinh lam thạch đã bị nham thạch nóng chảy bao phủ hoàn toàn, không sót lại chút nào. Đáy hồ cũng sẽ không bao giờ còn có lam liên hoài thai, sinh ra Thánh nữ nữa.

Cuối cùng Thập Dương cũng hiểu rồi. Mục đích lần này của Ô Thiệu Tùng chính là như này đây. Cậu ấy không kiềm chế nổi mà cười ra tiếng, một cảm giác khâm phục phát ra từ nội tâm. Khi con người trở nên tàn nhẫn, còn thật sự không tha cả hang ổ cũ của bản thân. Quả thật chính là lang diễm (=) Tàn nhẫn hơn cả người tàn nhẫn đến bảy phần.

Cậu ấy nghĩ về đống thịt nát hình người do hoa sen màu lam sản sinh ra kia. Vạn vật được sinh ra một cách tự nhiên, tạo hóa cho hình dạng, những thứ kia là sinh ra và lớn lên dưới đáy hồ thật sao? Trên đời này có dạng tồn tại như vậy thật sao?

Cũng giống như Cẩu Đầu quốc, Hoàng Nhĩ đảo, ở giữa biển, sẽ không thể nào được thiên đạo chấp nhận cho tồn tại. Những thứ vi phạm đạo luật tự nhiên như thế, có lẽ là do người làm ra?

Cậu ấy đứng trên đỉnh núi, nhìn ra phía xa, đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Một nơi thế này, hủy đi cũng tốt.

Tro bụi màu đen che đi ánh sáng, bầu trời tối sầm xuống, dưới chân núi nơi xa xa là cả một biển lửa đỏ quay cuồng. [Truy cập di ễn đ àn L ê Q úy Đ ôn để đọc chương mới nhanh nhất] Bắc Cung Từ đứng ở sơn môn, nhìn ra xa, không nói rõ được có cảm giác gì trong lòng. Giờ đây, bất kể làm gì cũng không kịp nữa, sức mạnh thiên nhiên vẫn luôn là loại mà con người không thể chống lại.

Thập Dương nhìn thấy hắn, đi đến, cười nhạo: “Bắc Cung Từ, Vạn Tùng lâm nhà các người không còn nữa rồi.”

Lý Do Hỉ ở đằng sau, đang nâng tay áo che mũi, miệng, rướn cổ ra nhìn, nói ồm ồm: “Ôi bé ngoan ơi, núi lửa bùng nổ! Hoành tráng quá! Lần đầu tiên chị đây nhìn thấy đấy!” Nàng vượt qua Bắc Cung Từ, không nể nang gì mà thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên bao la, hùng vĩ, huy hoàng này.

Thập Dương nhìn hắn, nói tiếp: Mười mấy vạn năm nay, thế giới tu chân chưa bao giờ ghi chép gì có liên quan đến Thánh nữ. Thật là trùng hợp, Bắc Cung thị các người vừa mới dọn đến Tuyết sơn, Thánh nữ liền sinh ra đời.”

Bắc Cung Từ quay đầu sang nhìn cậu ấy, ánh mắt hầm hừ. “Cậu có ý gì?”

Thập Dương tiếp tục nói: “Chẳng qua là tôi đoán thôi, anh không cần để ý tôi nói gì. Cơ mà tôi đoán, chỉ sợ Thánh nữ là do chính nhà các anh sản sinh ra, nói gì mà Tuyết sơn sản sinh, lừa đảo đến cuối cùng đến bản thân cũng tin luôn.”

Bắc Cung Từ nhảy bổ qua, túm vạt áo cậu ấy, “Cậu nói cái gì? Nói cho rõ ràng!”

Thập Dương cười, “Vì sao Bắc Cung thị lại phải chạy đến tận chỗ sâu trong Tuyết sơn, nơi chim không thèm ỉa này để khai tông lập phái? Kiến lập không đến vạn năm, sao có thể đủ để quật khởi một cách nhanh chóng như vậy? Còn đứng ngang hàng với Đồ Lục đảo đã trấn thủ Xích Huyết giới hơn mười mấy vạn năm? Không phải chính là vì dựa vào Thánh nữ à? Rốt cuộc Thánh nữ từ đâu mà ra, anh không biết sao? Thật sự là Tuyết sơn ban ơn? Không ban ơn cho người khác, lại chỉ ban ơn một mình Bắc Cung thị nhà các người hả, mặt mũi lớn ra phết.”

Đôi mắt Bắc Cung Từ muốn nứt ra, đẩy cậu ấy ngã ra nền tuyết, mất hết phong độ, “Có phải là ngươi làm không! Có phải ngươi hủy Vạn Tùng lâm không!”

Thập Dương chẳng hề giãy giụa, vẫn nói không nhanh không chậm: “Không, đây là thiên đạo trừng phạt Bắc Cung thị các người! Không biết các người đã dùng tà thuật hiến tế gì dưới đáy hồ băng mới có thể không ngừng sinh ra mấy đống thịt nát thối hoắc ghê tởm kia, không biết đã tích góp càng nhiều biết bao vong linh oán khí. Uế khí trong thiên hạ không ngừng tích tụ thành yêu ma, Xích Huyết giới chẳng thấy nổi mặt trời thế kia mà mười mấy vạn năm còn chẳng sinh ra được một cái, vừa mới vứt con của Thánh nữ vào có nghìn năm mà đã cho ra được một yêu ma rồi, anh tưởng là nuôi heo à, dễ dàng như thế!

Chẳng qua là nhà họ Bắc Cung các người lừa mình dối người thôi, lừa chính mình, lừa người cả thiên hạ, nhưng không lừa được thiên đạo. Việc hôm nay chính là bằng chứng tốt nhất.”

“Ngươi nói bậy!” Bắc Cung Từ đưa tay phải lên ngưng thành một mũi băng, chỉ thẳng vào Thập Dương, cách con ngươi cậu ấy có vài tấc. Thập Dương cũng chẳng chớp mắt, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười chế nhạo, “Sao nào, bị tôi nói trúng rồi hả?”

Lúc này, đột nhiên Lý Do Hỉ sáp đến bên tai Bắc Cung Từ, khẽ nói: “Nếu anh lại trì hoãn tiếp thì Định Bắc cung sẽ cháy thành than đấy!” Giọng điệu mang mấy phần việc này chẳng liên quan gì đến mình, rất vui sướng khi người ta gặp họa.

Bắc Cung Từ nghe thấy, cứng đờ cả người, bò dậy, lảo đà lảo đảo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.