Tam Xuyên, Sương Lâm lưỡng giới lại bị tuyết lớn một lần nữa.
Bông tuyết rơi xuống đất là màu đen, có thể nhìn thấy tro bụi núi lửa lẫn trong đó.
Còn chưa đến thời gian một ngày, tin tức núi lửa nổ tung, bao phủ Vạn Tùng lâm và Thánh nữ hồ ở Sương Lâm giới đã được truyền đi khắp thế giới tu chân thông qua sáo huân.
Bắc Cung thị đã tuyên bố với bên ngoài đây là thiên tai. Thiên hành hữu thường, bất vị Nghiêu tồn, bất vị Kiệt vong (Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của người có đạo đức cao như đế Nghiêu hay những kẻ bạo chúa như vua Kiệt - 1). Đứng trước tự nhiên, sức mạnh của bất cứ ai cũng đều rất nhỏ bé. Kể cả ngươi có thể dời núi, lấp biển đi nữa, cũng không đủ để chống lại tự nhiên.
May mà hai giới đông - bắc hoang vắng, chỗ sâu trong Tuyết sơn cũng không có người ở, trừ hồ băng Vạn Tùng lâm biến mất ra, không có bất cứ thương vong về người nào cả.
Hỏa hoạn trong Định Bắc cung đã được dập tắt. Các đệ tử của Bắc Cung thị đang tiến hành công tác khắc phục đâu ra đấy. Mặc dù không còn Thánh nữ hồ nữa, nhưng Định Bắc cung vẫn còn đây, nhà họ Bắc Cung vẫn là chủ của lưỡng giới. Chút hỏa tai thế này vẫn không đủ để tạo thành đả kích với Bắc Cung thị.
Mà ngay vào lúc này, Thánh nữ cuối cùng trên thế gian lại càng quan trọng hơn nữa. Bắc Cung thị càng không nên hoảng hốt, khiến cho ngoại giới nhìn ra manh mối.
Bắc Cung Từ mặc bộ áo trắng như tuyết, ngồi trong thư phòng, yên tâm chờ đợi, khuôn mặt lại khôi phục dáng vẻ trong trẻo mà cao ngạo, lạnh lùng không ai sáng nổi của ngày trước. Hắn ta chấp chưởng nhà họ Bắc Cung nghìn năm, đã quen với sóng gió từ lâu. Một chút việc như vậy không đủ làm cho hắn sứt đầu mẻ trán. Mặc dù không tin hoàn toàn những lời Thập Dương nói, vẫn làm gợn lên một chút sóng trong lòng hắn.
Nhưng bất kể thế nào, việc đã đến nước này, truy cứu ngược lại đến nguyên nhân thì cũng chỉ là tự tìm phiền toái. Thân là gia chủ Bắc Cung thị, trách nhiệm lớn hơn cả trời, chỉ có thể nhìn về phía trước.
Quả nhiên, Thập Dương đi rồi mà lại trở lại.
Còn chưa vào đến cửa, Thập Dương vừa liếc mắt đã thấy cái hộp đen nằm bên bàn của hắn. Cái đó mới là thật.
“Ha.” Thập Dương cười lạnh, ném cái hộp giả đến trước mặt hắn, “Thật sự là anh làm cho tôi không hiểu nổi.”
Ánh mắt Bắc Cung Từ bình tĩnh, tiếp tục lật xem công văn. Bất kể lúc nào, chỉ cần là chuyện liên quan đến lợi ích của Bắc Cung thị, đều phải được đặt lên hàng đầu.
Thập Dương đi đến bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống, vào thẳng vấn đề, nói: “Cái hộp này là ai đưa cho anh? Anh không muốn biết cái hộp trong tay tôi từ đâu mà ra à?”
Tiếp theo, cậu ấy kể hết chuyện đào phải động có dung nham ra rõ ràng, rành mạch, đương nhiên còn có việc hộp giả. Cậu ấy nói: “Anh bị lừa rồi. Người đưa hộp cho anh cũng không nhắc đến chuyện dung nham đi? Gã đổi một cái hộp giả làm chị gái tôi bị trúng chiêu vu thuật, giờ đang hôn mê bất tỉnh. Không phải tôi đến để trao đổi với anh, chỉ vì cứu người thôi.
Cuối cùng Bắc Cung Từ cũng có một chút phản ứng, tay phải đang nhấc bút dừng lại, một giọt mực đen rơi xuống giấy Tuyên Thành. Là Ngọc Yên! Nhưng Ngọc Yên đã rời đi từ lâu rồi!
Ha! Nếu nói ngã dưới tay một cô gái là xui xẻo, thế ngã dưới tay hai cô gái là đáng đời!
Thập Dương nói tiếp: “Tôi biết anh muốn làm gì, anh lấy cái hộp này không phải là vì giết Kê Vô Trần sao? Thật không dám giấu, lúc tôi đến đây đã chuẩn bị xong rồi. Nếu sáng sớm ngày mai mà tôi không về, sẽ có người thay tôi chiêu cáo thiên hạ hành tung của Thánh nữ, tuyên bố chỉ cần ai có thể lấy lại được cái hộp, giải trùng thuật trên người Thánh nữ, người đó sẽ đạt được Thánh nữ. Thế giới tu chân không thiếu người tài, Bắc Cung thị nhà anh có quyền có thế đến đâu cũng không đánh thắng được nhiều người như vậy đi? Huống chi, sau lưng chúng tôi còn có Đồ Lục đảo. Nếu để cho họ biết thân phận Thánh nữ của chị gái tôi, chỉ sợ sẽ không từ bỏ đâu.”
Bắc Cung Từ nhấc mắt lên nhìn cậu ấy, trên mặt lại vẫn gió êm sóng lặng, đang đợi cậu ấy kết luận.
Thập Dương hao hết cả kiên nhẫn, “Tôi nói cả ngày rồi đấy, anh điếc à?”
Bắc Cung Từ đứng dậy, lấy áo khoác, “Nói xong chưa?”
Thập Dương nói: “Thế anh nói một câu gì đi để tôi còn phản bác?”
Vẻ mặt Bắc Cung Từ lạnh nhạt, nói: “Tôi muốn gặp cô ấy.”
Mà lúc này ở trong rừng trúc ngoài Bất Hàm sơn, Lý Do Hỉ đang cắn hạt dưa, vẻ mặt đau khổ.
Vì sao? Vì sao Tiểu Trần Trần của nàng luôn bị thương thế? Cho đến nay, không phải đang vội cứu người thì chính là trên đường đi cứu người, muốn yêu đương cho đàng hoàng mà lại khó thế à? Về sau còn không biết có bao nhiêu khổ nạn đang đợi bản thân mình đâu.
Trong thức hải, Kê Vô Trần hóa thân thành sương che hết bầu trời, mà phía trên màn sương đen, huyết trùng màu đỏ đầy trời vẫn đang muốn xuyên qua phòng tuyến. Hai bên giằng co trên đó.
Lý Do Hỉ cũng không giấu diếm nữa, kể đại khái chuyện của Đại Ma Vương cho Liễu Như Khanh nghe, tham khảo cách giải cứu.
Liễu Như Khanh nói: “Loại trùng thuật này chỉ có thể tìm con chúa. Phải tìm được nó rồi giết đi thì mới diệt sạch được. Nếu không huyết trùng ở dưới da của cô sẽ hút máu tươi, lại sinh sôi nảy nở càng ngày càng nhiều. Đợi đến khi anh ta không thể chống đỡ được nữa sẽ xâm nhập vào tâm mạch của cô, hút sạch không còn một giọt máu nào, rồi gặm sạch trái tim của cô.”
Lý Do Hỉ khoát tay, ném hạt dưa đi, “Được rồi, không cần nói cụ thể như thế, tôi nghe đến nổi cả da gà. Anh nói xem, tôi còn có thể sống được bao lâu?”
Liễu Như Khanh nói: