“Mẹ, con đói rồi.”
“Sẽ về nhà ngay đây.”
“Không, con muốn cha!”
“Cha con không cần con nữa!”
“Không! Con muốn cha!”
“Được, mẹ sẽ tìm bừa cho con một người.”
Kim Kiên nằm ngủ mơ mơ màng màng trong bụi hoa, cũng không biết đã ngủ bao lâu, bên tai nghe thấy tiếng nói lờ mờ. Đang muốn ngồi dậy, đột nhiên có một tiếng ay ui, một cô bé khoảng năm, sáu tuổi bị ngã lên người hắn.
“Ở đâu ra một tảng đá to thế chứ! Không, là một người, mẹ ơi, ở đây có một người chết!” Cô bé kia bò dậy, chỉ vào Kim Kiên, hét to.
Kim Kiên bò dậy, phủi người, “Tôi không phải là người chết.” Còn không kịp nhìn rõ tình hình xung quanh, một cái roi dài đã vung đến, hắn ta không ngăn cản. Roi dài quất lên người mà như đánh phải sắt thép, chẳng để lại chút vết thương nào.
Kim Cương phái tu luyện thổ hệ, là chịu đòn tốt nhất, dưới tình hình chung, khi bị đánh sẽ không trả đòn, dù sao cũng không đau. Chưởng môn dạy dỗ đám đệ tử tôi luyện thân thể, bị đánh là việc tốt. Huống chi, đối phương là nữ, cũng chẳng có sát tâm gì, chỉ thăm dò thôi.
“Ngươi là ai?” Người vung roi dựng thẳng mày liễu, chất vấn hắn. Cô bé bên cạnh cũng chống nạnh, trừng mắt giận dữ, “Tên này không có tóc, là một hòa thượng!”
Kim Kiên lắc đầu, giải thích: “Tôi không phải hòa thượng.”
Người kia thấy hắn không có địch ý, thu roi lại. Kim Kiên chú ý đến dung mạo của người kia — Là cô gái trong bức tranh! Cô bé bên cạnh hét to, “Sao lại nhìn chằm chằm mẹ thế! Đồ háo sắc!”
Vẻ mặt Kim Kiên không hiểu ra sao, “Tôi nào có!”
Người kia không có tâm trạng tốt, “Yên Yên! Không được làm loạn!” Lại xoay người, nói với Kim Kiên: “Cậu ngủ ở cửa nhà tôi làm gì?”
“Ơ…..” Kim Kiên nhìn cô bé con ở bên cạnh, đây không phải là Ngọc Yên đã ném họ vào đây đấy chứ?
Hắn ta ấp a ấp úng hồi lâu mà không nói, Yên Yên mất hứng, “Mẹ tôi hỏi ông đấy! Ông không có tai à!”
Kim kiên chỉ đành nói: “Tôi, tôi lạc đường.”
Yên Yên bĩu môi, “Người lớn thế này còn lạc đường, không phải ông bị ngốc đấy chứ.”
Kim Kiên nhíu mày, đây đúng là con gái của Điểm Đăng đại sư à? Quả nhiên là ngang ngược từ nhỏ! Hừ!
Người kia lắc đầu, tự đi đến, “Thật là ngại quá, từ nhỏ Yên Yên đã bị chiều hư rồi. Nếu thế thì tiện thể vào nhà ngồi đi.”
Yên Yên làm mặt quỷ với hắn, chạy đi mất. Kim Kiên cũng nhanh chóng đi theo.
Hàng rào tre bên ngoài gian nhà có kết giới, người kia phất tay mở kết giới rồi đi thẳng vào, mời hắn ta ngồi bên bàn đá, rót cho hắn một cốc trà, “Đón tiếp không chu đáo, xin đừng trách tội, tôi không thường ở nhà.”
Kim Kiên đứng dậy, hành lễ tỏ ý cảm ơn. Người kia nói: “Tôi là Ngọc Dung, đây là con gái tôi, Ngọc Yên. Ngọc Yên từ nhỏ không cha, tính cách hơi khó kiềm chế, tiểu sư phụ đừng trách.”
Kim Kiên gật đầu — Tôi nào dám trách đâu, tôi không đánh lại cô ta.
Ngọc Yên không chịu ngồi yên, lúc thì đến sờ cái đầu bóng loáng của hắn, lúc lại chọc cánh tay hắn, tò mò: “Ông không phải hòa thượng thật à? Thế tóc của ông đâu? Còn nữa, vì sao ông không mặc áo?”
Kim Kiên mặc niệm trong lòng — Trẻ con chính là rất hiếu kỳ như thế, đừng so đo.
Ngọc Dung ngồi đối diện với hắn, ngón tay để móng dài, sơn màu đỏ tươi, đang vuốt ve cốc trà, bỗng nhiên nói: “Cậu không phải là ma tộc, cậu là thổ tu, vì sao lại đến Xích Huyết giới?”
Kim Kiên bị hỏi đứng hình, hắn ta há to miệng, không biết phải trả lời thế nào. Ngọc Yên thò đầu sang, “Mẹ tôi đang hỏi ông đấy!”
Vẻ mặt Ngọc Dung đang kiềm chế sâu sắc, năm ngón tay dần nắm chặt cốc sứ, chuẩn bị ra tay. Kim Kiên lóe lên suy nghĩ, nhanh chóng nói: “Tôi, em gái tôi bỏ chạy với một thằng nhóc ma tộc! Tôi, tôi đến tìm con bé!”
Ngọc Dung cau mày, truy hỏi, “Ồ, thằng nhóc ma tộc? Tên là gì, có khi tôi quen đấy.”
Trước lúc chia hai ngả, Lý Do Hỉ nói cho hắn biết chút việc về uế khí, hắn ta nghe hiểu không hết, cũng mặc kệ có phải là thế hay không, nhanh chóng nói: “Là Kê Vô Trần! Ở ma cung!”
“Kê Vô Trần?” Lông mày của người kia dần giãn ra, khẽ cười, “Trùng hợp đấy, tôi quen, tôi có thể dẫn anh đi tìm, nhưng mà…..”
Cả trái tim của Kim Kiên bị nảy lên tận cổ họng rồi, người này có thể nhìn một cái mà biết được ngũ hành của hắn, tu vi cao hơn hắn, phải đánh nhau thì chắc chắn hắn đánh không lại được.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Lẽ nào lại nói thật ra là con gái bà ném tôi vào đây à? Nói mình đến từ hai nghìn năm sau, bà ta có tin không nhỉ? Lẽ nào để bà ta đánh một trận à? Xem như tôi luyện thân thể…..
Hắn nắm chặt hai tay, căng thẳng vô cùng, trên trán đã thấm ra mồ hôi mỏng. Ngọc Dung cong môi cười, lại nói, “Đừng sợ hãi, tôi không có ác ý. Việc này nói sau đi, tôi có thể mang cậu đi tìm người trước, thể hiện thành ý của tôi.”
Kim Kiên ngẩng đầu nhìn bà ta, cố gắng bình tĩnh lại, không dám lộ ra sơ hở, mà lại không biết đã sơ hở chồng chất.
Ngọc Dung lập tức đứng lên, vào nhà, “Để tôi nghỉ ngơi nửa ngày đã.” Bà ta đóng cửa phòng, lại nhốt cả Ngọc Yên ở bên ngoài. Thỉnh thoảng gian nhà cỏ tranh lại phát ra ánh sáng đỏ, có ma khí bao trùm theo.
Kim Kiên nhíu mày, bà ta bị thương!
Trong phòng, Ngọc Dung ngồi khoanh chân trên tháp, lại vẫn cứ chẳng thể tĩnh tâm, ngưng thần. Ma khí trên người bà ta kích động, tâm trạng không yên. Hồi lâu sau mới dần mở mắt ra, trong tay xuất hiện một cuộn tranh.
Cuộn tranh được mở dần ra, chính là bức tranh mẫu đơn đó. Người trong tranh đứng trong bụi hoa mẫu đơn tươi đẹp, quay đầu nhìn lại, khóe mắt, đuôi mày tràn đầy tình cảm sâu nặng. Bà ta nhớ đến lúc họ mới gặp nhau, bà ta chỉ là một cây hoa nhỏ yếu, chưa đơm hoa. Người ấy nhổ cỏ dại, đến trước mặt bà ta, khen ngợi, “Mẫu đơn đẹp quá!”
Cách gặp mặt càng cũ rích lại càng làm cho người ta trầm luân. Người ấy giúp bà ta hóa hình, từ đó về sau, họ kết bạn đồng hành, đi khắp sơn cùng thủy tận, cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp.
Nhưng quá khứ vẫn còn, mà người đã không ở lại. Quân tâm như sắt, vĩnh không chuyển hồi.
Thời gian trong bức tranh đã một đi không trở lại.
Ngoài phòng, hiếm khi bé Ngọc Yên yên tĩnh lại, ủ rũ ngồi trên ghế đá, đung đưa hai cái chân nhỏ. Kim Kiên nhìn một lát, lấy một miếng bánh ngọt từ trong người ra, đưa cho cô bé.
Bé Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn hắn,