Vì không có địa chỉ cụ thể, tôi nghĩ muốn tìm bà Lệ Lệ có thể rất khó,
nhưng khi về huyện Lâm Thuỷ, hỏi thăm những người ở phòng giáo dục thì
hầu như ai cũng biết bà. Trong mấy năm vừa qua, bà ta đã quyên góp xây
được ba ngôi trường tiểu học, ngoài ra còn tặng hàng trăm nghìn đồng
tiền sách cho thư viện mấy trường trung học trong huyện. Có thể nói,
những người làm công tác giáo dục ở huyện Lâm Thuỷ không ai không biết
bà, kính trọng bà. Nhưng khi tôi đến bệnh viện Kim Hào của thành phố C
thì lòng tôi bỗng lặng đi. Vì người tôi cần gặp cổ họng đã bị cắt, cổ
của bà vẫn bị băng bó, cảm giác như bà có hai cái đầu. Bà bị ung thư
họng, bác sĩ cho biết, tuy vết mổ đã thành công, nhưng bà không còn nói
được nữa, trừ phi luyện nói bằng phổi. Nhưng vì mới mổ, người bà rất
yếu, không thể trả lời phỏng vấn của tôi. Cho nên tôi không nói gì, chỉ
như mọi bậc phụ huynh học sinh trong huyện Lâm Thuỷ để lại bó hoa tươi
và lời thăm hỏi rồi ra về. Suốt hơn mười ngày sau đấy tôi đến bệnh viện
ba lần, ba lần cộng lại bà dùng bút chì viết cho tôi mấy nghìn chữ,
tưởng chừng mỗi chữ của bà đều làm tôi kinh ngạc.
Nói thật, không có mấy nghìn chữ của bà, tôi sẽ không bao giờ biết được thực chất con
người Hinsh, biết được thân phận, hoàn cảnh, nguyện vọng, nỗi khó xử,
nỗi khốn khó, đau thương của ông ta. Với một ý nghĩa nào đó, sau khi ông Hinsh sang nước X ông không còn xứng đáng được gì khác. Mọi thứ của ông đều sai lầm.
Thật ra, mấy nghìn chữ ấy đáng được kiên nhẫn nghiên cứu và coi trọng. Bây giờ xin được chép ra đây.
Lần thứ nhất.
1. Ông ấy (Hinsh) không phải là người phá khoá mật mã.
2. Tuy ông biết mục đích ông ấy (Hinsh) viết nhiều thư như thế là muốn đưa người khác vào mê hồn trận, tại sao vẫn tin lời ông ấy? Đấy là sự lừa
dối, ông ấy đâu phải là người chuyên phá khoá mật mã? Ông ấy chỉ tạo
dựng mật mã, oan gia của người phá khoá mã.
3. Tử mật là do ông ấy tạo lập.
4. Chuyện này nói ra dài lắm. Ấy là năm 1946 có người tìm ông, người đến
tìm là bạn học hồi học Cambridge. Hình như ông bạn này đang giữ một chức vụ quan trọng trong ủy ban trù bị thành lập nhà nước Israel, đưa ông
(Hinsh) đến nhà thờ phố cổ Lầu, trước mặt Thượng đế, với danh nghĩa mấy
trăm nghìn đồng bào Do Thái cầu mong ông Hinsh tạo lập cho nhà nước
Israel một bộ mật mã. Ông mất nửa năm để tạo dựng bộ mật mã ấy, phía đối phương rất thoả mãn. Sự việc là vậy, nhưng ông ấy sợ mật mã bị người
khác phá khoá. Từ thuở nhỏ ông lớn lên trong vinh quang, có lòng tự
trọng, không cho phép mình thất bại. Do thời gian quá gấp, sau khi tạo
lập mật mã, ông thấy còn nhiều khiếm khuyết, vậy là ông tạo dựng một bộ
khác để thay thế. Ông say mê lao vào công việc, cuối cùng mất ba năm mới hoàn thành và ông lấy làm vừa ý. Đấy là mật mã tử mật. Ông yêu cầu phía Israel dùng bộ tử mật để thay thế mật mã trước đó. Kết quả sau khi dùng thử đã chứng minh tử mật quá khó, mọi người không sử dụng nổi. Hồi ấy
chuyên gia phá mã Englert còn sống nghe nói có mật điện dùng tử mật, đã
nói một câu: tôi phải xem ba nghìn bức điện mật này mới tiếp nhận phá
khoá, nhưng tình thế này tôi chỉ còn đủ một nghìn bức[5], ý nói đời ông
không còn đủ thời gian để phá khoá tử mật. Nhưng lúc bấy giờ chúng tôi
không định rời khỏi đại học N để sang nước X tạo nên căng thẳng với
Trung Quốc. Tình hình sau đấy như anh nói, để cứu cha tôi, chúng tôi lấy tử mật để giao dịch với nước X.
5. Đúng vậy, ông ấy nhận định Kim Trân sớm muộn gì rồi cũng phá được khoá mật mã tử mật, cho nên mới cố gắng cản trở Kim Trân.
6. Ở đời ông ấy chỉ khâm phục một người đó là Kim Trân. Ông ấy cho rằng
Kim Trân là kết tinh trí tuệ của người Tây, trăm năm mới gặp một người
như thế.
7.Tôi mệt rồi, hôm sau nói chuyện tiếp.
Lần thứ hai.
1. Thật ra ông ấy (Hinsh) vẫn đang nghiên cứu tạo dựng mật mã.
2. Mật mã cao cấp giống như nhân vật chính trong một vở kịch, cần có bổ
sung thay đổi. Nghiên cứu tạo dựng mật mã cao cấp nói chung đều phải
đồng thời nghiên cứu tạo ra hai bộ, một bộ dùng, một bộ dự phòng. Nhưng
tử mật là việc của ông Hinsh, một mình ông không thể cùng lúc làm ra hai bộ mật mã. Hơn nữa, lúc ông nghiên cứu không nghĩ nó sẽ trở thành mật
mã cao cấp, ông làm giống như nghiên cứu ngôn ngữ, chỉ cần tinh xác tỉ
mi. Khi nước X coi đây là mật mã cao cấp, đồng thời quyết định nghiên
cứu ngay một bộ tử mật dự phòng, đấy là mật mã hắc mật sau đấy.
3. Đúng vậy, khi ông sang nước X liền bắt tay vào nghiên cứu hắc mật, chính xác là giúp nghiên cứu.
4. Nói một cách nghiêm túc, mỗi người chỉ có thể làm được một bộ mật mã.
Ông tham gia nghiên cứu hắc mật, không phải trực tiếp nghiên cứu cụ thể, mà là chỉ ra đặc điểm, đường hướng, giúp họ tránh được sự tương đồng,
giao thoa, ông tựa như người hoa tiêu. Ví dụ tử mật bay lên trời, ông
yêu cầu hắc mật phải chui xuống đất, còn làm thế nào để chui xuống là
việc nghiên cứu cụ thể.
5. Được biết, trước khi Kim Trân phá khoá tử mật, công việc nghiên cứu tạo dựng hắc mật đã cơ bản kết thúc, độ
khó không giống với mật mã tử mật. Lấy khó để chiến thắng là nguyên tắc
trong tạo lập mật mã cao cấp, tại sao phải tập trung nhiều người có trí
tuệ cao để nghiên cứu hắc mật là bởi mọi người nghĩ rằng cái khó sẽ làm
nản lòng đối phương. Nhưng được biết Kim Trân sau khi đã phá được khoá
mã tử mật, một mặt ông kiên quyết yêu cầu sửa lại hắc mật, mặt khác ông
dự cảm Kim Trân đã phá được khoá tử mật cũng có thể phá được khoá hắc
mật. Bởi ông biết Kim Trân là một thiên tài đặc biệt, việc đi sâu giải
quyết khó khăn sẽ kích thích tài năng thần bí của cậu ta mà không thể
làm cậu ta nản lòng. Không thể làm nản lòng đành phải tìm cách đưa vào
mê hồn trận, dùng những quái chiêu để đưa tâm trí cậu ta vào mê loạn mới có thể hạ gục cậu ta. Nghe nói, về sau hắc mật được cải tiến rất nhiều, một mặt rất khó, một mặt rất dễ, không ra ngô cũng chẳng ra khoai, nói
như ông Hinsh, giống như một người bề ngoài mặc như một nhà nghiên cứu
nhưng trong lại không mặc quần lót, không đi tất.
6. Anh nói
đúng, giới mật mã có quy định không thành văn, mỗi người chỉ có thể tạo
lập hoặc phá khoá một bộ mật mã, bởi tâm linh của người tạo lập hoặc phá khoá mã đã bị quá khứ ám ảnh, tâm linh ấy coi như bỏ đi. Bởi vì không
cho phép hai bộ mật mã gần giống nhau. Nhưng Kim Trân quá hiểu ông
Hinsh, cậu ấy phá khoá tử mật giống như đánh cờ với ông Hinsh, tâm linh
của cậu không thể vì thế mà bị ông Hinsh hút mất. Không bị hút, anh ấy
có thể phá được khoá mật mã của người khác. Hắc mật không bị phá theo
cách như vẫn thấy.
7. Tôi nghi ngờ điều anh nói hắc mật không
phải do Kim Trân phá. Thứ hai, có thể có một người như thế, tôi tin rằng người ấy không dựa vào bản thân, mà là do Kim Trân để lại ghi chép cách phá khoá hắc mật.
8. Nếu có thể, anh nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Kim Trân?
9. Như vậy ông Hinsh không sai.
10. Ông Hinsh nói, đời chúng ta bị Kim Trân bóp nát, cuối cùng cậu ấy cũng tự bóp nát mình.
11. Loại người như Kim Trân chỉ có thể tự mình diệt mình, còn không ai có
thể diệt nổi. Thật ra, hai người (Hinsh và Kim Trân) đều bị số phận tiêu diệt, có điều khác là, Kim Trân là một phần của số phận Hinsh, nhưng
đối với Kim Trân, ông Hinsh chỉ là một ông thầy biết tài năng của học
trò.
12. Hẹn anh hôm khác. Lần sau đến anh cho tôi xem những lá thư của ông Hinsh gửi cho Kim Trân.
Lần thứ ba.
1. Đúng vậy, Weinak chính là Hinsh.
2. Điều ấy đã rõ. Hồi ấy, ông Hinsh là nhân vật bí mật của một cơ quan bí
mật, liệu có thể dùng tên thật để làm một nhà khoa học được không? Nhà
khoa học là người của công chúng, tính chất nghề nghiệp không cho phép.
Đạo đức nghề nghiệp cũng không cho phép. Ông ấy là một nhân vật cao cấp
lại làm một việc bí mật, liệu cơ quan nào, tổ chức nào cho phép?
3. Bởi vì lúc bấy giờ ông Hinsh chỉ là người trợ giúp nghiên cứu hắc mật,
cho nên có thời gian và công sức nghiên cứu chuyên đề. Thật ra, ông ấy
muốn tiếp tục nghiên cứu trí năng nhân tạo. Phải nói rằng, lí thuyết
toán học song hướng ông ấy đề xuất về sau có tác dụng quan trọng trong
việc nghiên cứu phát triển máy tính. Tại sao ông ấy rất muốn Kim Trân ra nước ngoài? Không giấu gì anh, ông ấy có mục đích riêng, muốn đề Kim
Trân ở nước ngoài hợp tác với ông ấy nghiên cứu trí năng nhân tạo.
4. Tại sao ông Hinsh lại lao vào con đường chính trị cực đoan, anh hãy tự
suy nghĩ, tôi không trả lời được. Nói tóm lại, ông Hinsh là một nhà khoa học, rất ấu trĩ về chính trị, cho nên rất dễ bị tổn thương, mà cũng dễ
bị lợi dụng. Những điều anh vừa nói về hành vi chống Cộng của ông Hinsh
là sự bôi nhọ, tôi bảo đảm việc ấy không có.
5. Việc này (nước X
giam lỏng vợ chồng ông Hinsh) cũng rõ ràng, hai bộ mật mã cao cấp tử mật và hắc mật đều lần lượt bị phá khoá, một bộ do chính tay ông Hinsh tạo
dựng, một bộ nữa ông ấy tham gia tạo dựng. Mà phá khoá là do học trò của ông ấy, tôi lại là người của phía bên này, ông ấy viết nhiều thư - tuy
bề ngoài là để tạo nên mê hồn trận, nhưng thực tế ai biết có thật mê hồn trận hay không? Hiệu suất phá khoá mật mã cao cấp là rất thấp, nhưng
một người liên tiếp phá hai bộ mật mã, mà phá rất nhanh, bình thường mà
nói là không thể, khả năng duy nhất là tiết lộ. Ai tiết lộ? Nghi ngờ lớn nhất là ông Hinsh.
6. Chính thức bị giam lỏng từ sau ngày mật mã hắc mật bị phá, cụ thể từ nửa cuối năm 1970. Nhưng trước đó (sau khi tử mật bị phá) hành động của chúng tôi luôn luôn có người theo dõi, thư từ điện báo đều bị giám sát, còn rất nhiều hạn chế khác, sự thật cũng đã
bị nửa giam lỏng.
7. Ông Hinsh qua đời năm 1979 là bởi ông ốm.
8. Đúng vậy, lúc bị giam lỏng ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau, ngày nào cũng có chuyện để nói, tại sao tôi biết nhiều như thế, là do ông Hinsh
nói chuyện trong thời gian bị giam lỏng, trước đấy tôi không biết một
chút gì.
9. Tôi nghĩ, tại sao Thượng đế bắt tôi bị cái bệnh này,
hình như vì tôi biết quá nhiều. Kì thật, không có miệng vẫn có thể nói,
lúc có miệng tôi chưa bao giờ nói ra.
10. Tôi không muốn đem theo bí mật để ra đi, tôi muốn ra đi thật nhẹ nhàng. Đến với cuộc đời tôi
không cần vinh quang, không cần bí mật, không cần bạn bè và kẻ thù.
11. Đừng nói dối tôi, tôi biết bệnh của mình, tế bào ung thư đã di căn, có thể tôi chỉ còn sống thêm vài tháng nữa thôi.
12. Xin đừng nói tạm biệt với người sắp chết, tôi rất bất hạnh. Anh về nhé, chúc anh bình an!
Mấy tháng sau, tôi nghe nói bà ấy mổ sọ não, mấy tháng sau nữa lại được tin bà ấy đã qua đời. Nghe nói, trong lời dặn lại bà ấy còn nhắc đến tôi,
mong trong sách không viết tên thật của bà, vì “tôi và chồng tôi muốn
được yên tĩnh.” Bây giờ, trong sách hai cái tên Phạm Lệ Lệ và Hinsh đều
được đổi tên, cho dù điều ấy đã vị phạm chuẩn mực khi tồi viết cuốn sách này, nhưng biết làm sao được? Một người già số phận long đong lận đận
nhưng có trái tim yêu thương, lời di chúc vẫn muốn được yên tĩnh, vì
sinh thời không được yên tĩnh