Có được câu trả lời chắc chắn của cô, cuối cùng Hà Cảnh Quân cũng thở phào một hơi, thỏa mãn hôn lên cổ cô.
Hô hấp ấm áp phả vào cổ, cảm giác tê dại khiến cô nổi hết da gà.
Đan Diễn Vy không nhịn được né tránh về phía sau, mất tự nhiên cười nói: “Đừng như thế.”
Hà Cảnh Quân buông ra, cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, thấy hai má Đan Diễn Vy đỏ ửng thì trong lòng thả lỏng.
Là xấu hổ chứ không phải chán ghét thì được rồi.
Nhưng mà, vừa cúi đầu như thế, anh đã nhìn thấy vết bầm tím và dấu đỏ trên người cô, lập tức đau lòng đến tột đỉnh.
Một bàn tay sờ lên mặt cô, ánh mắt mang theo hối hận và đau lòng: “Đau không?”
Đan Diễn Vy hơi sững lại, đang muốn nói không đau.
Nhưng đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cuối cùng đều trở thành uất ức và chua xót.
“Đau.” Cô nghe thấy mình nhỏ giọng đáp, yếu ớt như đang kể lể, như đang làm nũng.
Trái tim Hà Cảnh Quân càng mềm hơn.
Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, khàn giọng nói: “Vy Vy, anh sẽ không khiến em phải chịu thêm chút uất ức nào nữa đâu.”
Đan Diễn Vy rũ mắt, lông mi dài dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, khiến anh không nhìn rõ rốt cuộc cô tin hay không tin.
Sở sự vụ.
Lục Trình Thiên mang theo khí lạnh đến phòng làm việc, Lân Hoàng cúi người như đà điểu, cung kính nói: “Tổng Giám đốc Thẩm đã đợi lâu rồi.”
Có trời mới biết nếu không phải có chuyện lớn, anh ta cũng sẽ không gọi điện thoại cho luật sư Lục lúc anh đang rất bận rộn.
Nhưng Thẩm Lãng kia không giống người bình thường.
Mặc dù nhà họ Thẩm ở thành phố Cần An không thể nói là một tay che trời, nhưng tuyệt đối là người xuất sắc trong tất cả thế gia, bây giờ Thẩm Lãng xuất hiện ở Sở sự vụ luật sư, tuy văn phòng luật sư đã thấy rất nhiều nhân vật nổi tiếng của thành phố Cần An, thì vẫn khiến mọi người chú ý liếc nhìn.
Cho nên khi Thẩm Lãng chỉ đích danh muốn gặp Lục Trình Thiên, anh ta cũng dám chậm trễ.
Lục Trình Thiên hừ khẽ, lúc đi vào phòng họp nhỏ mới nói: “Đưa hai tách cà phê vào.”
Lân Hoàng cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Tiện đường còn không quên đóng cửa lại.
“Luật sư Lục, đã lâu không gặp.” Thẩm Lãng cười đứng dậy, không hề mất kiên nhẫn vì đợi lâu.
Con ngươi như chim ưng của Lục Trình Thiên quét mắt nhìn một vòng trên người anh ta, bắt tay anh ta: “Đã lâu không gặp, Tổng Giám đốc Thẩm vẫn khỏe nhỉ.”
Thẩm Lãng cười, trong mắt sáng rực.
Hai người ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài đã đưa lên hai tách cà phê.
Đợi khi cửa đóng lại lần nữa, Lục Trình Thiên mới nói: “Không biết Tổng Giám đốc Thẩm đến thăm là có chuyện gì.”
“Không biết luật sư Lục có còn nhớ lần trước đã đồng ý với tôi một chuyện không, hôm nay Thẩm mỗ đến để thăm dò hành trình của luật sự Lục, không biết luật sư Lục có thể chắc chắn mấy phần?” Thẩm Lãng lấy cặp tài liệu đã chuẩn bị từ trước ra, đặt ở trước mặt Lục Tình Thiên.
Lục Trình Thiên híp mắt.
Thẩm Lãng thật sự sử dụng chiêu vừa ăn cướp vừa la làng này rất giỏi.
Giúp Lục Nhĩ bắt cóc Du Du là anh ta, phá hỏng kế hoạch của Lục Nhĩ tiết lộ tin tức cho người của anh cũng là anh ta, còn lợi dụng cơ hội lấy được điều kiện, muốn áp chế anh, Thẩm Lãng này không hổ là người nhà họ Thẩm.
Đáng tiếc…
Lục Trình Thiên chợt nở nụ cười.
Thật sự cầm tài liệu kia lên xem.
Vụ án tranh cãi buôn bán kinh tế rất bình thường, chứng cứ đủ cả, trật tự rõ ràng, hiển nhiên nhà họ Thẩm nhất định sẽ thành công, nhưng một án kiện như thế, Thẩm Lãng lại chỉ rõ muốn anh nhận.
“Tổng Giám đốc Thẩm, trách cho tôi nói thẳng, án kiện này của anh, bất cứ luật sư nào của Sở sự vụ tôi đều có thể cãi thắng, tin rằng nhóm luật sự của nhà họ Thẩm đều không phải ăn không ngồi rồi, đương nhiên, nếu Tổng Giám đốc Thẩm tin lời tôi, tôi cũng có thể tìm một người không tệ trong văn phòng của chúng tôi giúp anh.” Lục Trình Thiên nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười khẽ: “Xem ra luật sư Lục chắc chắn 100%, nếu đã như thế, vẫn nên giao cho luật sư Lục vậy, tuy án kiện này đơn giản, nhưng rất có ý nghĩa với tôi, người tôi tin được chỉ có luật sư Lục, vẫn mong luật sư Lục nể mặt nhận cho.”
Lục Trình Thiên bình tĩnh nhìn anh ta, Thẩm Lãng không sợ thiệt thòi tự mình đến đây, đã nói rõ lòng tin của mình rồi.
Vòng vo mãi cũng không có ý nghĩa gì.
Lục Trình Thiên cong môi, vẻ mặt mang theo mấy phần không chắc chắn: “Nếu Tổng Giám đốc Thẩm nhìn trúng, thì tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh vậy!”
Thẩm Lãng hơi cau mày khó mà nhận ra.
Rất dễ thành công ngược lại khiến người ta cảm thấy hơi khác thường.
“Án kiện này khá gấp, ngày mười sáu tháng này mở phiên tòa, luật sư Lục không có vấn đề gì chứ?” Thẩm Lãng đứng dậy, nói với Lục Trình Thiên.
Ngày mười sáu…
Lục Trình Thiên gật đầu: “Đương nhiên không có vấn đề.”
Tuy chỉ còn chưa đến năm ngày.
Thẩm Lãng hài lòng rời đi, Lục Trình Thiên nhìn tài liệu trong tay, lần đầu tiên nghi ngờ với năng lực của Kiều Chấn Ly.
Thẩm Lãng đã ký hợp đồng với Vạn Đại Bằng rồi, nhưng tên này lại có thể không nhận ra, đúng là đáng chết!
Lúc này Kiều Chấn Ly còn đang theo dõi chặt chẽ Vũ Thiên Dương.
Kiều Chấn Ly nghe thấy điện thoại reo, sau khi thấy tên của Lục Trình Thiên, người vô thức run lên.
Hình như gần đây mỗi lần Lục Trình Thiên gọi điện thoại tới đều không có chuyện tốt lành gì!
“A lô, Thiên?” Kiều Chấn Ly nói nhỏ.
Lục Trình Thiên: “Gần đây có theo dõi hành động của Thẩm Lãng không?”
“Thẩm Lãng?” Kiều Chấn Ly ngẩn người.
Tiếng hít thở của Lục Trình Thiên mang theo vài phần tức giận.
Kiều Chấn Ly vội vàng nói: “Nhà họ Thẩm bên kia vẫn luôn có người trông chừng, nhưng hình như gần đây rất yên bình mà.”
“Ha, ngày giao hàng của Thẩm Lãng và Vạn Đại Bằng đã xác định rồi, mười sáu tháng này, không điều tra ra địa chỉ hoặc là nhiệm vụ thất bại, thì cậu trở về tổ chức đợi đào tạo lại đi.” Lục Trình Thiên cạch một tiếng cúp máy.
Trong đầu Kiều Chấn Ly hiện lên hai chữ: Xong rồi!
Lục Trình Thiên tuyệt đối là người nói được làm được!
Kiều Chấn Ly mang theo tâm lý nơm nớp lo sợ này, vội vàng đi điều tra chuyện Lục Trình Thiên nói.
Tuy lời do anh nói không thể nào là giả.
Nhưng tìm hiểu một chút sự việc cụ thể, có thể quyết định rốt cuộc anh bị Lục Trình Thiên ghét đến mức nào.
Đợi sau khi anh điều tra ra kết quả, thấy thật sự đã ký hợp đồng rồi, nội tâm Kiều Chấn Ly đều sụp đổ.
Nhưng với địa điểm sắp giao dịch bí mật, anh đã vô cùng nghiêm túc điều tra, chẳng mấy chốc đã tìm ra được vị trí cụ thể.
Đương nhiên thỏ khôn có ba hang, cuối cùng có phải địa chỉ thật sự hay không vẫn phải đợi bàn bạc sau.
Lúc Kiều Chấn Ly đặt tài liệu xuống trước mặt Lục Trình Thiên, sắc mặt anh mới dễ nhìn hơn một chút.
“Lần này Thẩm Lãng không chút che giấu mục đích, có phải có âm mưu gì không? Tôi vẫn cảm thấy lấy được tin tức hơi dễ dàng.” Kiều Chấn Ly nói ra nỗi lo của mình.
Tuy anh rất muốn ca công tụng đức nói là công lao của mình.
Lục Trình Thiên nhìn địa chỉ bên trên, cười lạnh: “Tự tôi có chừng mực! Cậu chú ý Vũ Thiên Dương cho kỹ, coi gần đây hay liên lạc với ai.”