Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 457: Chương 457: Tiền mất trắng rồi




Sau khi Lục Trình Thiên tiễn Kiều Chấn Ly đi, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Xuống lầu định xem Du Du.

Sau đó ở dưới lầu nhìn thấy người mẹ từ khi đi vào thành phố Cần An vẫn vây quanh Du Du, không đi đâu lại ăn mặc gọn gàng như chuẩn bị ra ngoài.

Lục Trình Thiên nhíu mày: “Ba của con đến à?”

Mẹ Lục liếc anh: “Đi gặp một người bạn cũ con không quen, là dì!”

“À.” Lục Trình Thiên không có hứng thú.

Xoay người nhìn Du Du: “Ba dẫn con đi ra phía sau làm kiểm tra.”

Du Du ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt thoáng tối tăm: “Ba, khi nào mẹ mới đến đón con?”

Mẹ Lục liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Trình Thiên, gần đây Du Du đã hỏi vấn đề này mấy lần rồi.

Lục Trình Thiên bình tĩnh trả lời: “Sắp rồi.”

Du Du rất bất mãn.

Bĩu môi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Trình Thiên nhe răng trợn mắt, bàn tay to xoa đầu Du Du, chợt cảm thấy hai cha con bọn họ có chút đáng thương!

Đều là người bị người phụ nữ kia vứt bỏ.

Chậc chậc.

Người hẹn mẹ Lục là bạn cũ đã lâu không gặp, tuy nói đã nhiều năm không gặp, giữa hai người hơi xa lạ, nhưng khó khăn lắm mới trở về thành phố Cần An một lần, gặp mặt qua lại một chút cũng là cần thiết.

Mẹ Lục qua lại với rất nhiều người ở thủ đô, đương nhiên không ngại nhiều thêm một người.

Chỉ là khi nhìn thấy Vũ Thư đứng bên cạnh người kia, ánh mắt mẹ Lục hơi thay đổi.

“Bác gái, sao lại trùng hợp thế, thì ra chị em tốt mà dì Trương nói là bác sao.” Vũ Thư giả vờ ngạc nhiên tiến lên, thành thạo nói.

Dì Trương kia cũng phối hợp nhìn hai người: “Thì ra hai người quen nhau à. Tôi còn nói giới thiệu hai người với nhau nữa đó.”

Mẹ Lục cười cười, giọng điệu không nóng không lạnh: “Từng gặp cô Vũ mấy lần, bà tới cùng cô Vũ à?”

Nói xong, ánh mắt hơi soi xét.

Trong lòng dì Trương kia luống cuống một trận, chợt nghĩ lại, có phải mình làm sai cái gì rồi hay không.

Bà ta nghe thấy tin tức bên lề nói gì mà Vũ Thư sắp bước vào nhà giàu làm mợ chủ nhà họ Lục rồi, cho nên lúc Vũ Thư tìm tới cửa, bà ta mới vui vẻ giúp đỡ.

Tuy nhiều năm trước bà ta và mẹ Lục là bạn bè, nhưng nhiều năm như vậy đã trở nên xa lạ từ lâu, hơn nữa địa vị của chồng không giống nhau, vẫn sẽ xuất hiện một vài suy nghĩ khác.

Nịnh bợ nhà họ Lục cũng không phải chuyện xấu!

Nhưng bây giờ thấy vẻ mặt của mẹ Lục, dì Trương kia biết chuyện này không ổn rồi.

“Đâu có, tôi đến sớm, đúng lúc gặp được Thư ở trung tâm thương mại thôi, đứa nhỏ này xinh đẹp lại thông minh, từ lúc còn nhỏ tôi đã rất thích nó, bèn ở lại lâu hơn nói chuyện một chút thôi.” Dì Trương trả lời.

Vũ Thư nhíu mày, sao còn không hiểu bà ta lật lọng rồi, trong mắt lập tức lóe lên sự tàn nhẫn.

Nhiều tiền như vậy đều mất trắng hết.

Gió chiều nào theo chiều đó!

Khó khăn lắm Vũ Thư mới gặp được mẹ Lục, sao có thể đi như thế được.

Vũ Thư làm như không hiểu ý dì Trương, cười nói: “Đã lâu rồi bác gái không đi dạo trung tâm thương mại ở đây đúng không, cháu rất quen thuộc chỗ này, có thể làm người dẫn đường cho bác gái, hai người muốn mua cái gì?”

“Phụ nữ đi dạo phố, mua sắm chính là niềm vui, đi đến đâu thấy cái gì thích thì mua cái đó, làm gì có mục đích chứ, người trẻ như cháu không cần đi chung với mấy bà già chúng tôi, đến lúc đó đều là một vài cửa tiệm bán quần áo người già, cháu sẽ thấy chán lắm.” Mẹ Lục nói đúng sự thật.

Nụ cười trên mặt Vũ Thư suýt không giữ được nữa, lắc đầu: “Sao có thể chứ, cháu cũng thường hay đi dạo phố với mẹ, rất có kinh nghiệm đấy, bác gái…”

“Đúng rồi, Thư à, dì nhớ ra rồi, có lẽ hôm nay mẹ cháu đánh bài với người ta ở câu lạc bộ bên cạnh đó, cháu có muốn đi xem thử không?” Dì Trương kia đã nhìn ra mẹ Lục đúng là muốn đuổi người đi.

Cho nên vội vàng tiếp lời.

Còn để miếng keo da trâu này dính vào nữa, đến lúc đó có khi mình cũng bị người ta ghét luôn.

Vũ Thư co rút khóe miệng, nhìn hai người một lúc lâu, mới nói: “Vậy không làm phiền hai người nữa.”

Lần này thật sự đứng dậy cầm túi rời đi.

Mẹ Lục thấy người đi rồi mới híp mắt, bưng cà phê lên uống một ngụm.

Dì Trương vội vàng nở nụ cười.

Vũ Thư nổi giận đùng đùng đi ra cửa, vô cùng uất ức, trong lòng không ngừng mắng bà già.

Lục Nhĩ ngoài cổng đứng ở bên cạnh xe, nhìn thấy Vũ Thư tức giận đi ra, đôi mắt tối đen hiện lên tia sáng, bước nhanh tới nghênh đón.

“Cô chủ, tâm trạng không tốt sao?” Lục Nhĩ hỏi.

Vũ Thư trừng mắt liếc anh ta.

Lục Nhĩ cười khẽ, như làm ảo thuật lấy một miếng điểm tâm ngọt không biết từ đâu ra, từ hộp đóng gói trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng. bánh ngọt mê người bên trong.

“Lúc tâm trạng không tốt ăn chút điểm tâm ngọt, có thể sẽ thoải mái hơn.” Lục Nhĩ cười khẽ.

Cơn tức của Vũ Thư mới giảm đi một ít.

Nhìn người vẫn tươi cười khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của cô ta, tuy bề ngoài không xinh đẹp, còn có một vết dao đáng sợ.

Nhưng mấy ngày nay mỗi lần cô ta uất ức ở bên ngoài trở về, đều là anh ta an ủi.

Trong chốc lát ấn tượng của Vũ Thư với Lục Nhĩ tốt hơn không ít.

Cô ta đưa tay nhận lấy bánh ngọt, ngẩng cổ: “Lần này thì thôi, lần sau đừng mua thứ nhiều calo như vậy nữa, ăn vào sẽ bị béo.”

“Được, tôi nhớ rồi!” Lục Nhĩ nghe lời, ga lăng phong độ làm một động tác tay chỉ đường cho cô ta.

Vũ Thư đột nhiên không muốn đi nữa.

“Bây giờ trở về cũng không có chuyện gì làm, tôi không muốn về nhà.” Vũ Thư bĩu môi lắc đầu.

Lục Nhĩ nhướng mày, ra vẻ ngẫm nghĩ: “Cô cả muốn đi dạo phố? Hay là ăn cái gì? Nếu bây giờ đi vào có thể sẽ đụng phải bà Lục không?”

Vũ Thư lại lạnh mặt.

Bây giờ cô ta cực kỳ không muốn nghe thấy hai chữ bà Lục.

Khoảng thời gian này lấy lòng mẹ Lục thật sự tiêu sạch tất cả lòng kiên nhẫn của cô ta, cũng để nhận phải uất ức của cả cuộc đời này.

Thật đúng là đáng ghét!

Vũ Thư hừ lạnh một tiếng: “Đến quán bar!”

Ánh mắt Lục Nhĩ lóe lên.

Cơ hội tốt!

Ban ngày người đến quán bar không nhiều, nhưng cũng không phải không mở cửa.

Chỉ cần có tiền, vẫn có thể đến được quán bar bên dưới câu lạc bộ cao cấp.

Lục Nhĩ đi theo phía sau Vũ Thư, quen cửa quen nẻo đến một câu lạc bộ xa hoa, thật ra dưới đó một tầng là nơi tiếng người ồn ào hát nhảy hăng say.

Tùy tiện uốn éo thân thể, rượu cồn làm đầu óc tạm thời mất cảm giác còn mang đến vui vẻ, khiến cô ta có chút quên hết tất cả.

Lục Nhĩ ngồi trên ghế dài, trong tay bưng một ly rượu, nhìn Vũ Thư đang uốn éo trong sàn nhảy dưới ánh đèn rực sáng, trong lòng không ngừng giễu cợt.

Đây là thiên kim tiểu thư của Phó Trưởng phòng Vũ đó ư?

Ha!

“Ngài Lục Nhĩ?” Một người đàn ông chợt xuất hiện bên cạnh Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ nhìn lên, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén.

Anh ta từng gặp, người này là người bên cạnh Thẩm Lãng.

Mà câu lạc bộ này cũng là sản nghiệp dưới tên nhà họ Thẩm.

Lục Nhĩ lặng lẽ đi lên lầu cùng người vừa đến, mà Vũ Thư không hề phát hiện ra, vẫn đang nhảy múa với anh chàng đẹp trai trên sàn nhảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.