“Cô ấy xuất hiện, có một khuôn mặt cực kỳ giống bà, nhìn vật nhớ người cũng tốt, chí ít, đem anh rời khỏi cái thế giới u ám kia.”
Anh trước tới giờ không nguyện đề cập tới chuyện này.
Là bởi vì u ám như vậy, cho dù là một giây đồng hồ, cũng không muốn trở lại.
Gia tộc lớn như vậy, bộ bộ kinh tâm(*), cho tới nay, anh và mẹ mình sống nương tựa lẫn nhau, anh chống đỡ bà, bà là chỗ dựa cho anh.
(*): Mỗi một bước đi đều kinh tâm động phách.
Nhưng một khi, sinh ly tử biệt.
Cơ hồ là sự tuyệt vọng hủy thiên diệt địa(*).
(**): Tuyệt vọng như trời đất sụp đổ.
Là Tống Ân Nhã, nắm tay anh, dẫn anh cách xa thế giới u ám ấy.
“Đối với cô ấy, là cảm kích, là thương mến.”
“Vậy... Em?”
Vân Thi Thi ghen ghét không thôi.
Thì ra, Tống Ân Nhã đã từng quan trọng với anh đến như vậy.
Trong lòng anh, giống như không thể thay thế.
Như vậy cô thì sao?
Cô rốt cuộc chiếm bao nhiêu phân lượng trong mắt anh?
Mộ Nhã Triết ôm chặt bờ vai của cô, giờ khắc này, cngười đàn ông luôn luôn vĩ ngạn trầm ổn, lại như một đứa trẻ ngây thơ mà bất an, ôm chặt cô.
“Bời vì thế giới của anh cần ánh nắng, cho nên em xuất hiện.”
—— bởi vì thế giới của anh cần ánh nắng...
—— cho nên em xuất hiện.
Đồng tử Vân Thi Thi rụt lại.
Cái này có thể, là từ trước đến nay, lần đầu tiên anh nói, một câu tình thoại lãng mạn như thế.
Tim nhất thời rót vào một dòng nước ấm vô tận.
Vân Thi Thi cắn cánh môi, vừa khóc, lại vừa cười.
Anh nói, cô là ánh nắng của anh, là ánh nắng trong thế giới của anh.
Mộ Nhã Triết nhìn cô khóc, nhưng lại không biết cô suy nghĩ lung tung cái gì, bưng lấy mặt của cô có chút luống cuống mà nói: “Thật xin lỗi! Có thể anh không quen biểu đạt, anh cũng không biết nên làm như thế nào, mới có thể không để em suy nghĩ lung tung.”
Anh vừa nhẹ nhàng nói xong, vừng ôn nhu hôn lên mi tâm, chóp mũi, cho đến khi hôn tới khóe mắt đẫm nước của cô.
“Về phần em nói... Về sau, sẽ không! Em muốn biết mọi thứ, anh đều sẽ nói cho em biết.”
Mặc kệ chuyện gì, tuyệt sẽ không lại chôn giấu trong đáy lòng!
Đây là hứa hẹn của anh, đã nói, thì sẽ làm.
Vân Thi Thi nghẹn ngào nói: “Nếu như một đêm kia, em thật sự bị Mộ Uyển Nhu đẩy xuống lầu, anh sẽ làm sao?”
...
Nếu như, một đêm kia, không có Hoa Cẩm, cô thật bị Mộ Uyển Nhu đưa vào địa ngục, vạn kiếp bất phục(***).
(***): Mãi mãi không bao giờ trở lại được.
Anh sẽ như thế nào?
Sẽ đau khổ chứ?
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ôm chặt cô.
Lời này của cô, không nghi ngờ cũng khiến anh đau nhói.
Mấy ngày nay, anh đem bản thân không ngừng vùi vào công việc, chính là muốn trừng phạt chính mình.
Anh làm sao không hận chính mình, sơ sẩy như vậy, lại để Tống Ân Nhã xuyên qua chỗ trống, đưa cô đặt vào cảnh hiểm nguy.
Anh làm sao không trách tội chính mình.
Cô cho là anh đang lạnh nhạt với cô.
Kỳ thật, anh chỉ là đang trừng phạt sự thất trách của bản thân.
Mộ Nhã Triết vuốt gương mặt cô, trầm giọng nói: “Anh sẽ cùng em ở cùng một chỗ.”
Cho dù là địa ngục.
Anh cũng sẽ theo cùng một chỗ với cô.
Vân Thi Thi tim đập mạnh...
Cô cho tới nay, muốn nghe được lời như vậy, bây giờ từ trong miệng anh nói ra, lại có vẻ có vài phần không chân thực.
Trên thực tế, cho tới nay, có lẽ là xuất thân cũng được, bối cảnh cũng được, cô luôn cảm giác, từ vừa mới bắt đầu, cái gọi là tình cảm giữa cô và Mộ Nhã Triết, không có bất kỳ cái gì có thể nói là công bằng.
Bọn họ không bình đẳng.
Có lẽ, môn đăng hộ đối, là có đạo lý nhất định của nó.
Có thể cô một mực đang chiến đấu với anh, Mộ Nhã Triết không muốn cô diễn kịch, nhưng cô một mực kiên trì, chỉ muốn có một ngày, làm một người phụ nữ đầy đủ ưu tú, đứng bên cạnh anh.
Anh ưu tú như vậy, hào quang vạn trượng, cùng anh đứng chung một chỗ, luôn cảm giác tự ti mặc cảm.