Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2033: Chương 2033: Ngoại Trừ Suy Đoán Anh, Em Còn Có Thể Thế Nào




“Em hỏi, anh trả lời em, không được sao? Em muốn biết, bởi vì em cảm thấy bất an, em luôn cảm giác, Tống Ân Nhã trong lòng của anh, còn quan trọng hơn em! Anh có thể vì cô ta, từ chối lời hứa với em! Anh có thể dung túng cô ta, lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương em! Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến anh che chở cô ta như vậy, đổi lại những người khác đối với em như vậy, anh nhất định không từ thủ đoạn mà loại đi. Nhưng Tống Ân Nhã, hết lần này tới lần khác đụng vào phòng tuyến cuối cùng của em, anh lại vẫn không có một tia cứng rắn! Có phải cô ta quan trọng như vậy, quan trọng đến mức anh có thể xem nhẹ cảm nhận của em?!”

Thanh âm cô rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ẩn chứa chút nôn nóng, lại khiến anh lần nữa nhíu mày.

Anh nắm gương mặt của cô, hung hăng hôn bịt miệng cô lại, muốn lấy phương thức như vậy ép buộc cô tỉnh táo lại.

Dán chặt vào môi của cô, anh nặng nề hỏi: “Em nhất định phải tự cho là đúng mà suy đoán anh như vậy?”

“...”

Vân Thi Thi mở to hai mắt, một hàng nước mắt lại từ khóe mắt trượt xuống, rơi vào trên cánh tay của ạm.

Thanh âm cô từng đợt nghẹn ngào, khàn khàn, không thành tiếng: “Ngoại trừ suy đoán anh, em... Em còn có thể làm thế nào?”

“...”

“Anh cái gì cũng không nguyện ý nói với em! Ngoại trừ phỏng đoán tâm lý của anh, em còn có thể làm thế nào?”

Mộ Nhã Triết khẽ giật mình, tim bị cô làm đau nhói.

“Em bất luận là chuyện gì, đều thích kể với anh. Mặc kệ là chuyện vui, chuyện buồn, chuyện kích động, chuyện thương tâm, em đều nguyện ý nói với anh, Còn anh thì sao? Luôn luôn giữ im lặng, cái gì cũng không cho em biết! Anh có biết, như vậy, em sẽ cảm thấy rất cô đơn không.”

Mộ Nhã Triết bỗng nhiên không phản bác được, chưa bao giờ bối rối, đem anh vây quanh như vậy.

Anh không biết nên đáp lại sự bất an của cô thế nào.

Duy chỉ có ôm chặt lấy cô, giống như thế này, để đầu của cô kề sát ngực anh, mới có thể làm cho cô nghe thấy nhịp tim dồn dập trong lòng anh.

Anh ngôn từ không giỏi, càng không giỏi đem những lời anh anh em em yêu thương bày ở bên miệng: “Anh yêu em” loại tình thoại này, tiếng lòng anh nói hết lần này đến lần khác, nhưng tại thời khắc như vậy, lại khó mà diễn tả bằng lời.

Duy chỉ có ôm cô, chăm chú ôm lấy cô, làm như vậy, mới khiến cô cảm nhận được sự ấm áp trong lòng anh.

Giống như chỉ có làm như thế, để cho cô nghe một chút nhịp tim chân thành tha thiết với cô, mới không có bất kỳ nghi ngờ hư tình giả ý gì.

Nhưng cô lại muốn anh đem phần tình cảm nóng bỏng kia nói ra.

Đơn giản muốn bức anh điên!

Anh không biết nên giải thích như thế nào, mới có thể để cho bốn chữ “Em quan trọng nhất” này, càng thêm có lực và sức nặng.

Vân Thi Thi chôn vào ngực anh, nước mắt càng không kiêng nể gì cả, hồi tưởng lại trên tòa nhà cao tầng khách sạn ở Hải Thị, tuyệt vọng sắp sửa dạo bước đến Quỷ Môn Quan, như là ngày tận thế!

Có thể mọi thứ này, đều là nhờ Tống Ân Nhã ban tặng!

Giác quan thứ sáu của cô luôn tinh chuẩn, cho dù không có bất kỳ chứng cớ xác thực nào, cô cũng chắc chắn, mọi thứu đều là do Tống Ân Nhã đạo diễn!

Anh làm sao có thể cảm nhận được, cô oán hận Tống Ân Nhã?!

“Tống Ân Nhã đối với anh mà nói, rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Em đối với anh mà nói, lại là ý vị như thế nào? Anh có thể trả lời em không?”

Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, lòng quặn đau.

Ngay lúc Vân Thi Thi mất hết can đảm, người đàn ông bỗng nhiên trầm giọng nói: “Sự xuất hiện của cô ấy, từng xua tan đi những u ám nặng nề nhất trong đời anh.”

“...”

Mộ Nhã Triết chậm rãi nhắm mắt lại.”Khi đó, mẹ anh qua đời, giống như ngày tận thế, long trời lở đất, anh giống như đã mất đi tất cả trọng tâm, lung lay sắp đổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.