Vân Thi Thi vừa nói, vừa cẩn thận đốt que diêm, nhắm ngay kíp nổ mà đốt, rất nhanh lửa văng khắp nơi.
Tiểu Dịch Thần kích động cầm chặt phía cuối pháo hoa, giống như lâm trận đánh giặc vậy, khẩn trương không dám cử động.
Rất nhanh, pháo hoa bốc cháy, đủ mọi màu sắc, ánh sáng lung linh bắn ra ngoài, lập tức chiếu sáng gương mặt phấn nộn của cậu.
“Oa! Rất đẹp nha!”
Tiểu Dịch Thần vừa kinh ngạc vừa kích động kêu to lên.
Rất nhanh, Vân Thi Thi cũng cũng đốt cho Hữu Hữu một pháo hoa khác, nhưng mà Hữu Hữu không có khẩn trương giống như Tiểu Dịch Thần lần đầu tiên đốt pháo hoa, ung dung cầm pháo hoa, nhẹ nhàng mà múa may giữa không trung.
Khói lửa đủ màu sắc được múa trong đêm tạo ra thành từng vệt sáng, xinh đẹp bức người.
Tiểu Dịch Thần thấy pháo hoa có thể chơi đùa như vậy, cũng học theo bộ dạng Hữu Hữu, cùng múa theo, hai đứa bé cùng nhau vui đùa.
Hoa Cẩm vốn đứng ở một bên, nhìn đến xuất thần.
Vân Thi Thi đột nhiên đưa cho anh một cái pháo hoa, mỉm cười nói, “Hoa Cẩm, chơi cùng nhé?”
“Được!”
Hoa Cẩm nhận lấy pháo hoa, Vân Thi Thi đốt cho anh ta, khói sáng đủ màu lập tức chiếu sáng gương mặt anh ta.
Hoa Cẩm cầm pháo hoa, đến gần bờ sông, nhẹ nhàng múa may.
Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết cũng cầm một cái pháo hoa khác, đốt lên.
“Ha ha ha!”
Pháo hoa Tiểu Dịch Thần cầm trong tay đốt hết rất nhanh, xoay người vừa thấy pháo hoa trên tay Cung Kiệt, không ngừng hâm mộ, “Oa oa oa! Pháo hoa của cậu đẹp thật đấy! Cháu cũng muốn đốt pháo hoa như vậy!”
Cung Kiệt đi qua, dùng một tay bế Tiểu Dịch Thần lên, đưa pháo hoa trong tay cho cậu, “Được! Lấy đi, cho cháu chơi đó!”
“Cảm ơn cậu!”
Tiểu Dịch Thần vui vẻ mặt mày hớn hở, cầm pháo hoa múa giữa không trung.
Hữu Hữu cũng đốt xong, Vân Thi Thi đưa pháo hoa trong tay mình cho cậu chơi.
Hoa Cẩm đứng ở một bên, nhìn Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu, vừa cười vừa đốt pháo hoa, ngực giống như mở ra một vết rách, cực kỳ nóng.
Chỉ trong nháy mắt, giờ phút này, Hoa Cẩm đột nhiên cảm thấy, trong thế giới của Vân Thi Thi, bất luận là cô, hay là xung quanh cô, đều tản ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Anh ta nóng vội, còn khát vọng, muốn đi vào thế giới của cô.
Thậm chí chính anh ta cũng không có nhận thấy được, nhất cử nhất động của Vân Thi Thi, giống như gió lốc, uy lực mười phần, lập tức nhiễu loạn tâm tình của anh ta.
Tâm tình giờ phút này của anh ta, giống như thiếu niên ngây ngô mới nếm thử hương vị tình yêu, cảm xúc tăng vọt, giống như sắp vỡ đê rồi.
Hoa Cẩm có chút si ngốc nhìn bóng lưng Vân Thi Thi, không ngờ lại lệ rơi đầy mặt.
Vân Thi Thi ngẫu nhiên ngoái đầu lại nhìn, vừa định kêu Hoa Cẩm gia nhập, đã thấy anh ta yên lặng đứng sau lưng, khói lửa làm nổi bật gương mặt mơ hồ của anh ta có nước mắt, nhìn thấy mà ghê người.
Cô kinh ngạc một phen, thả Hữu Hữu xuống, đi đến trước mặt anh ta, đã thấy Hoa Cẩm ngơ ngẩn ngóng nhìn cô, mắt thật to, ẩn ẩn ẩm ướt.
“Hoa Cẩm… Anh, anh làm sao vậy…”
Vân Thi Thi vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh ta, chân tay luống cuống nói, “Anh… Anh làm sao vậy? Sao lại khóc…”
Khóc sao?
Hả?
Anh ta khóc sao?
Hoa Cẩm có chút thất thần xoa khóe mắt, lại chạm đến lạnh lẽo, trái tim đột nhiên như bị đâm.