“Làm sao vậy…”
Vân Thi Thi càng lúc càng thấy khó xử.
Hoa Cẩm lập tức lắc đầu, giải thích, “Không có gì, tôi… Tôi không có gì…”
“Vậy anh… Sao anh lại khóc?”
Hoa Cẩm cô đơn nói, “Tôi chỉ là… Có chút hâm mộ cậu bé.”
Vân Thi Thi nhìn theo tầm mắt của anh ta, quay đầu lại, lại thấy Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đứng chung một chỗ, đột nhiên nhanh nhạy hiểu được tâm tình giờ phút này của Hoa Cẩm.
Anh ta hâm mộ, chắc là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần?
“Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu thật hạnh phúc, tôi có chút hâm mộ mà thôi.”
Hoa Cẩm cười nhẹ, tươi cười lộ ra vài phần chua sót.
Vân Thi Thi mấp máy môi, xoay người, đến gần anh ta, yên lặng nhìn bóng lưng vô ưu vô lo của Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, không biết hai thằng nhóc ầm ĩ cái gì, anh chạy em đuổi.
Hữu Hữu đuổi theo Tiểu Dịch Thần đánh.
Tiểu Dịch Thần thông minh trốn phía sau Mộ Nhã Triết, hai đứa bé liền chạy vòng quanh Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhìn không được, đưa tay kéo Tiểu Dịch Thần, ngồi trên vai anh.
Ỷ vào ưu thế Mộ Nhã Triết cao, Tiểu Dịch Thần cười đắc ý, lè lưỡi với Hữu Hữu.
Hữu Hữu thấy, tất nhiên không phục, chạy tới kéo ống tay áo Cung Kiệt, cũng không biết nói với anh cái gì, liền thấy Cung Kiệt nâng Hữu Hữu lên cao, để cậu ngồi lên vai mình.
Hữu Hữu giống như điều khiển ngựa, Cung Kiệt đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, sau đó hai đứa bé tiếp tục đùa giỡn.
Tiểu Dịch Thần xuống tay không nặng với Hữu Hữu, bởi vì biết lực tay của mình mạnh, nếu thực sự ra tay, Hữu Hữu chắc chắn bị bắt nạt khóc, bởi vậy nhường cậu.
Nhưng Hữu Hữu lại không lưu tình chút nào, đánh cho Tiểu Dịch Thần gào khóc kêu lên.
Cung Kiệt cười ha ha, cổ vũ Hữu Hữu bắt nạt Tiểu Dịch Thần.
Mộ Nhã Triết nhìn không được, thấy con lớn không cố gắng, bế Tiểu Dịch Thần bỏ chạy.
Cung Kiệt nâng Hữu Hữu đuổi theo, bốn người, hai đứa bé, ầm ĩ vui đùa.
Vân Thi Thi lập tức nói, “Này! Mọi người đừng ầm ĩ nữa, cẩn thận ngã đó!”
Hoa Cẩm bị đùa cười vang, đột nhiên dịu dàng nói, “Thi Thi, em biết không? Tôi cực kỳ hâm mộ bọn họ, có cha và mẹ dịu dàng như vậy.”
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn Hoa Cẩm một cái, sau đó yên lặng nhìn cảnh tượng vui đùa ầm ĩ, đột nhiên dịu dàng nói, “Nếu tôi là mẹ Hoa Cẩm, nhất định sẽ yêu thương Hoa Cẩm.”
Hoa Cẩm ngớ ra một phen, có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cô.
Lúc này, Vân Thi Thi ngóng nhìn Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, còn có bóng dáng hai đứa bé đùa giỡn, ánh mắt dịu dàng kỳ lạ.
Chắc đây là ánh sáng của mẫu tính*.
*: Bản năng của người mẹ.
Nhìn đứa bé của mình, trong mắt tràn ngập nhu tình, một phần nhu tình này, cho dù là trái tim sắt đá, cũng phải hòa tan thành nước.
Vân Thi Thi chợt nghe thấy bên tai tiếng nói cô đơn hoặc là hâm mộ của Hoa Cẩm - -
“Tôi cũng cực kỳ hi vọng, tôi là đứa bé của Thi Thi.”
...
- - Tôi cũng cực kỳ hi vọng, tôi là đứa bé của Thi Thi.
Vân Thi Thi bị lời nói bất lực và mất mát đâm vào làm ngực tê rần, cô quay đầu lại, đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Hoa Cẩm, cùng anh ta nắm chặt lại.
“Hoa Cẩm, giao thừa sau này, trải qua cùng chúng tôi, giống như hôm nay vậy, vừa làm vằn thắn, vừa cùng ăn cơm tất niên, cùng bắn pháo hoa được không?”
Hoa Cẩm gật gật đầu cười, không có bất luận chần chừ gì, “Ừm!”