-------- “Mày khóc đi, mày la lên đi, bây giờ mẹ mày không có ở nhà, xem ai tới giúp được mày! Xem ai tới cho mày nhờ!”
-------- “Cứ như vậy mà ném xuống nước, không phải là quá nhân từ rồi chứ?”
-------- “Băm nát thây hai người họ, rồi đem cho cá mập ăn, có chết cũng không có gì đáng tiếc!”
-------- “Tiền, tôi cho ông, người, ông xử lý. Hiểu chưa?”
-------- “Quản lý Lý, cho ông ta tiền.”
-------- “Hữu Hữu, cháu không nên bị thù hận che mờ mắt.”
...
Từ chỗ sâu thẳm trong trí nhớ cậu, phảng phất trong nháy mắt bùng lên như suối phun, đó là hình ảnh Vân Na quỳ trước mặt cậu, không ngừng khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ...
-------- “Hữu Hữu... Hữu... Hữu Hữu, dì sai rồi, là dì không đúng, dì không tốt! Lúc trước mắt dì bị mù rồi! Là dì không tốt mà! Dì thề, sau này không bao giờ... Khi dễ cháu nữa! Cũng sẽ không bao giờ... Khi dễ mẹ cháu nữa!”
-------- “Hữu Hữu, cháu sẽ không thật sự đẩy chúng ta vào chỗ chết đó chứ? Dì biết, dì biết là cháu muốn hù dọa chúng ta! Chúng ta sai rồi, ít nhất hãy nể tình ông ngoại cháu mà chừa cho chúng ta một con đường sống đi!... Cháu biết không? Cháu mướn người giết người, là phạm pháp đó! Là chuyện không thể nào tha thứ được!”
--------” Hu hu hu, Hữu Hữu! Dì không muốn chết! Cầu xin cháu, tha cho dì...”
Tiếng khóc chói tai không ngừng vang vọng bên tai cậu, đánh thẳng vào trong màng nhĩ.
Hữu Hữu gắt gao xiết chặt hai nắm đấm, ngồi trên ghế salon, cơ thể cứng đờ.
Tiểu Dịch Thần thấy sắc mặt cậu khó chịu, vươn tay muốn chạm lên người cậu, đầu ngón tay vừa mới đụng đến, chợt ý thức được trên người cậu đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
“Hữu Hữu?”
Tiểu Dịch Thần gọi tên cậu, nhưng không thấy cậu phản ứng lại.
“Hữu Hữu, em bị làm sao vậy?”
Hữu Hữu chợt hoàn hồn, trợn to hai mắt, nhìn mặt Tiểu Dịch Thần, còn chưa tỉnh táo hẳn.
“Sao vậy? Sao sắc mặt em khó nhìn quá vậy?”
Hữu Hữu phản ứng lại, mới phát hiện tay chân mình lạnh như băng, hô hấp dồn dập, nhất là sau lưng, ướt mồ hôi lạnh.
“Hình như em... Giết người rồi.”
Cậu nắm hai nắm tay lại thật chặt, chân mày nhíu chặt.
Từng đoạn ký ức vụn vặt trong đầu đã nhắc nhở cậu, cậu đã từng ra một mệnh lệnh rất tàn độc.
--------- Cháu biết không? Cháu mướn người giết người, là phạm pháp đó! Là chuyện không thể nào tha thứ được!
Hữu Hữu chợt thông suốt đứng lên từ trên ghế salon, động tác đột ngột này làm cho Tiểu Dịch Thần đang đứng ngồi không yên, cũng đứng lên theo.
“Em vừa nói cái gì vậy?”
Tiểu Dịch Thần mờ mịt: “Em nói em... Giết người sao?”
“Em có việc phải ra ngoài một chuyến!”
Nói xong, Hữu Hữu lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lý Hàn: “Quản lý Lý, tới đây đón cháu.”
“Dạ, tổng giám đốc Vân.”
Hữu Hữu đi đến cửa, lấy cái áo khoác trên giá, mặc lên người, sau đó ra cửa.
Mộ Dịch Thần cấp bách đuổi theo.
“Hữu Hữu, em định đi đâu vậy?”
Hữu Hữu xoay người, dặn dò: “Ngoan ngoãn đợi ở nhà. Nếu như cha mẹ về tìm em, anh nhớ yểm trợ cho em.”
Nói xong, “Ầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại, chỉ còn Tiểu Dịch Thần đứng ngây ngốc tại chỗ.
...
Tiểu Dịch Thần trợn mắt há mồm, sau đó, tức giận ôm cánh tay, thở phì phò nói: “Cái gì chứ! Không giải thích được, bỏ mình một mình ở nhà, còn nó thì chạy ra ngoài chơi! Hữu Hữu đáng ghét..
...
Dọc theo đường đi, Vân Nghiệp Trình vẫn như cũ khó mà bình tĩnh được, trong lòng suy nghĩ đến người phụ nữ Lý Cầm vừa đáng hận vừa đáng thương đó, thỉnh thoảng lại oán trách than thở, lắc lắc đầu, giống như đang nhớ về quá khứ.