Hiện tại tính cách của cậu bị phân ra thành hai mặt đối lập, một mặt giống như ác ma của địa ngục, mặt còn lại, thuần khiết như thiên sứ.
Vì vậy, một khi tính cách của cậu tiến hành phân liệt, biến chuyển sang một nửa đen tối kia, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tuyệt đối không phải là biểu hiện của một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Vậy mà khi khôi phục lại bình thường, những chuyện cậu đã làm, cậu sẽ không còn nhớ rõ nữa.
Cho nên Hữu Hữu đã quên, lúc đó tâm trạng của cậu đối với Vân Na là như thế nào.
Tiểu Dịch Thần thấy biểu tình cậu nhíu mày ngưng trọng, có chút đứng ngồi không yên.
“Hữu Hữu, sao sắc mặt của em khó coi quá vậy, cha đã nói những gì?”
“Cha nói, còn bận một chút việc, cho nên cha mẹ sẽ về hơi trễ, bảo chúng ta kiên nhẫn chờ ở nhà.”
Tiểu Dịch Thần khẩn trương.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hữu Hữu trấn an cậu, nhàn nhạt nói: “Ngu ngốc, anh đừng có lo lắng, cha mẹ không sao hết, chỉ có điều, hôm nay ông ngoại nhận được điện thoại của cảnh sát, nói là, mời ông đến đồn cảnh sát nhận diện một cái thi thể.”
Tiểu Dịch Thần nghe xong, ngây ngốc: “Thi thể sao?”
“Ừ!”
“Thi thể của ai?”
Hữu Hữu lạnh lùng cười một tiếng, nhắc tới Lý Cầm, sắc mặt cậu trở nên đặc biệt lãnh đạm, hời hợt nói: “Ông ngoại có một người vợ mấy chục năm rồi, tên là Lý Cầm, là mẹ nuôi của mẹ. Theo như vai vế trong gia đình, thì em phải gọi là “bà ngoại”! Tuy nhiên, người này rất xấu tính, thường khi dễ mẹ, cho nên em không muốn gọi bà ta là “bà ngoại“.”
Dừng một chút, cậu chậm rãi nói: “Lúc trước, bà ta và con gái cùng nhau bị mất tích, không thấy tăm hơi đâu! Khoảng chưa đầy một tháng trước, có một ngư dân ngoài biển vớt lên được một cái thi thể, bởi vì rất phù hợp với đặc điểm của bà ta, cho nên muốn ông ngoại đến để nhận dạng. Mẹ đang ở cùng với ông ngoại, e rẳng bây giờ vẫn còn đang phối hợp lấy lời khai với bên phía cảnh sát!”
Tiểu Dịch Thần nhíu mày, trầm mặc nói: “Mất tích không rõ nguyên do, vậy tại sao lại vớt được thi thể từ dưới biển lên chứ? Không giống như là tự sát, mà giống như có người cố ý mưu sát.”
“Vì sao?”
“Trực giác.” Tiểu Dịch Thần cười.
Mấy năm ở doanh trại huấn luyện, điều tra cũng là một năng lực quan trọng.
Vì vậy, ý thức và trực giác của cậu cũng đặc biệt nhạy bén hơn người bình thường.
Hữu Hữu ngẩn người, lại thấy Tiểu Dịch Thần khoanh tay, khẽ mỉm cười nhìn cậu, chậm rãi nói: “Từ trực giác, cẩn thận phân tích, nếu như một người tự sát, sẽ không thể nào phí công mà chạy ra biển rồi nhảy xuống. Em nghĩ đi, cảng biển của thành phố này thông ra biển Đông, nếu như tự sát, vậy thì trước tiên bà ta phải ngồi thuyền ra biển Đông, thì mới có thể tự sát được. Phải biết rẳng thành phố chỉ có mấy cái cảng biển thôi, nhưng khu vực ra vào phong tỏa rất nghiêm ngặt, cho nên, anh hoài nghi chính là mưu sát..”
---------- Anh hoài nghi chính là mưu sát!
Lời của Tiểu Dịch Thần, trong nháy mắt khiến cho suy nghĩ của Hữu Hữu trở nên rối loạn.
Trong đầu cậu như có rất nhiều mảnh nhỏ ký ức đang không ngừng hiện lên, có giọng nói cầu xin tha thứ của phụ nữ, tiếng khóc la, kèm theo đó là tiếng sóng biển dồn dập, phập phồng lên xuống.
Đầu óc cậu nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn!
Cậu vô tri vô giác ngã ngồi trên ghế salon, ôm cái đầu đau nhứt, cả người lâm vào trạng thái kinh hoảng và bất an.
Một đoạn ký ức ngắn hiện lên ngay trước mắt cậu.
------- “Tiểu tiện chủng, mẹ mày là một đứa không cha, là một tiểu tiện chủng, mày cũng là một tiểu tiện chủng! Chẳng lẽ cả đời Lý Cầm tao, phải bị hai đứa tiện chủng như tụi bây gây tai họa đến chết hay sao?”