“Thi Thi...”
Anh vừa mở miệng, Vân Thi Thi liền cắn chặt môi, tiếng như muỗi kêu: “Sao anh lại ở đây...”
“Anh lo lắng cho em, sao có thể đi được?”
Vân Thi Thi lặng lẽ cúi đầu.
Nếu là lúc trước, cô còn có thể thoải mái kéo tay anh, làm bạn gái anh, nghênh đón sự dò xét của truyền thông và những ngôi sao nữ.
Nhưng hôm nay, cô chợt cảm thấy, giữa hai người có một cái hố rộng ngăn cách không thể vượt qua.
Cố Tinh Trạch thấy cô tránh ánh mắt, cũng không khỏi im lặng theo.
Hai người lặng im không nói, khiến bầu không khí trở nên lúng túng.
Thời gian trôi qua dài như một thế kỉ, bất chợt Cố Tinh Trạch tao nhã như thân sĩ mở lòng bàn tay với nàng: “Nữ sĩ xinh đẹp, em đồng ý làm bạn gái anh không?”
Vân Thi hơi kinh ngạc, ngỡ ngàng nhìn anh, lập tức chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay anh.
“Đồng ý...”
Mắt hai người nhìn nhau, cười.
...
Phòng khách tiệc rượu trang trí tráng lệ, đèn chùm thủy tinh tỏa sáng trên cao, làm nổi bật sân khấu xa hoa rực rỡ.
Vân Thiên Hữu tò mò ngắm nghía xung quanh, trong mắt lại đầy chán ghét.
“Hừ, dong chi tục phấn*, chán chết.” Vân Thiên Hữu dẩu môi.
*Dong chi tục phấn: ý chỉ nhan sắc tầm thường, trang điểm đậm
“Ừ, chính là nơi này! Có muốn chú dẫn cháu vào phòng nghỉ chút không?”
“Không cần.”
Ở phòng lô lịch sự tao nhã trên lầu hai, Vân Thiên Hữu lười biếng ngồi trên đùi Lý Hàn Lâm, trong tay cầm lon cô-ca sủi bọt, mút chùn chụt nhìn đông nhìn tây.
Tiệc rượu Hoàn Vũ đêm nay, mấy đại cổ đông tập đoàn Nhạc Trí cũng ở trong danh sách mời, mà Lý Hàn Lâm là chủ tịch hội đồng quản trị, dĩ nhiên cũng sẽ đi dự bữa tiệc này.
Vốn Vân Thiên Hữu không hứng thú với mấy trường hợp này lắm, nhưng vừa nghĩ tới mẹ sẽ mặc trang phục xinh đẹp dự tiệc, cậu theo Lý Hàn Lâm lén lút đi vào.
Đêm nay, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cùng với quần yếm đen là mượt, cổ áo đính nơi con bướm tinh xảo, mang theo khuôn mặt tròn trịa, cực kỳ đáng yêu.
Vân Thiên Hữu vừa quan sát trang trí tiệc rượu, vừa chỉ trỏ chê bai: “Phong cách trang trí này quá nghèo nàn.”
Trên trán Lý Hàn Lâm nhỏ mồ hôi lạnh: “Giám đốc Vân, đây chính là nhà hàng sang trọng nhất châu Á đó.”
Vân Thiên Hữu nhíu mày, vẫn không hề thay đổi lời nói: “Sự thưởng thức quá kém.”
Lúc này, trong hội trường hơi rối loạn.
Đôi mi thanh tú của Vân Thiên Hữu nảy lên, nhảy khỏi người Lý Hàn Lâm, chạy đến bên tay vịn lan can, nghển cổ nhìn xuống hội trường, thấy đám người Dương Mị và Hàn Ngữ Yên tiến vào.
Cậu vô cùng thất vọng, bĩu môi hỏi: “Mẹ đâu?”
Lý Hàn Lâm cùng cậu đứng ở lan can, không hề nhận thấy tư thế này không phù hợp với xung quanh.
“Giám đốc Vân, chắc là mẹ cháu vẫn chưa vào đâu.”
Vân Thiên Hữu gật đầu: “Ừ! Nhân vật chính luôn là người cuối cùng lên sân khấu.”
“Tiệc rượu lần này của giải trí Hoàn Vũ thật quá lớn, phần lớn dự tiệc đầu là nghệ sĩ, còn có rất nhiều giới quý tộc nổi tiếng, sức ảnh hưởng của Hoàn Vũ thật không thể coi thường.”
“Hừ, dong chi tục phấn, chán chết.” Vân Thiên Hữu dẩu môi.
Lý Hàn Lâm lén liếc mắt nhìn cậu nhóc, im lặng không nói gì.
Trẻ con mà, trong mắt chỉ có mẹ, trong lòng cậu nhóc, chỉ mẹ mới là người quan trọng nhất.