Trẻ con mà, trong mắt chỉ có mẹ, trong lòng cậu nhóc, chỉ mẹ mới là người quan trọng nhất.
Lúc trước, công ti Nhạc Trí cũng nhúng tay vào lĩnh vực điện ảnh, đầu tư mạnh cho bộ phim “Quả trám”, cũng là một trong những quyết sách của ông.
Dưới sự hỏi han chấp nhất của ông, Vân Thiên Hữu thoải mái nói: “Bởi vì mẹ cháu là nhân vật nữ chính của bộ phim này, nếu như mẹ bị người ta bắt nạt ở tổ kịch, làm sao bây giờ?”
Hồi trước về quyết định chọn nhân vật nữ chính của “Quả trám”, vốn tổ chế tác có rất nhiều nghi ngờ.
Lâm Phượng Thiên đề cử Vân Thi Thi, nhưng bên đội của Dương Mị và Nhan Băng Thanh ra sức tranh thủ, nhất là Nhan Băng Thanh, sau lưng cô ta là Dương Thọ Trình, mặt mũi cực lớn, mấy người phụ trách lựa chọn rất băn khoăn, sợ đắc tội vị nhân vật lớn này.
Ba bên đấu chọi hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn Vân Thi Thi.
Sự mờ ám trong đó, dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Là nhà đầu tư lớn nhất, việc lựa chọn nhân vật nữ chính, công ti Nhạc Trí dĩ nhiên có quyền rất lớn, bên đầu tư đã chọn Vân Thi Thi, dù là Dương Thọ Trình cũng không thể can thiệp.
Kết quả này làm Lâm Phượng Thiên rất hài lòng.
Nhờ vậy, cơn giông tố mới tạm dừng được.
Trong lòng Lý Hàn Lâm không phải không rung động.
Chẳng phải là ông chưa từng gặp hiếu tử, nhưng “cuồng mẹ” như Vân Thiên Hữu, là lần đầu tiên ông thấy.
Rõ ràng là cậu con trai “nhị thập tứ hiếu*” của thế kỉ mới mà!
*Nhị thập tứ hiếu: ý chỉ vô cùng hiếu thảo
Ban nãy khi ông dẫn Vân Thiên Hữu vào, mấy ngôi sao nữ thấy dáng vẻ tuấn tú đáng yêu của cậu, liền bước đến trêu chọc.
Vân Thiên Hữu vốn không có nhẫn nại với những người phụ nữ này, nhưng bọn họ vây quanh khiến cậu không thể đi, cậu đành phải bày vẻ ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, ngọt ngào nịnh hót: “Chị thật xinh đẹp, còn đẹp hơn trên tivi nữa!”
Dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương khiến lòng người ta muốn tan chảy.
Nhưng xoay người, Vân Thiên Hữu thoắt cái khôi phục bản tính xấu xa cay độc, lạnh lùng hừ: “Nước hoa xịt nồng như vậy, muốn độc chết người ta sao? Còn xấu như thế, không bằng một đầu ngón tay của mẹ cháu.”
Lý Hàn Lâm ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh khóe miệng run rẩy.
Ông đang sững sờ, Vân Thiên Hữu bỗng dặn dò: “Quản lý Lý, lát nữa mẹ cháu xuất hiện, chú nhất định phải chụp mấy bức ảnh thật đẹp đấy.”
“Được, chú biết rồi.”
Vân Thiên Hữu bỗng hơi hoài nghi tay nghề của ông: “Quản lý Lý, chú biết chụp ảnh thế nào không đấy?”
Lý Hàn Lâm: “Ừm... cũng tàm tạm.”
Vân Thiên Hữu: “Tốt.”
Nói rồi, trong mắt Vân Thiên Hữu hiện vẻ dịu dàng, như muốn hòa tan sắc xuân, ấm áp không gì sánh bằng.
“Nhất định phải chụp cho mẹ cháu thật đẹp, đẹp như tiên nữ ấy! Có điều...”
Giọng nói chợt trở nên lạnh xuống, cậu nhìn chằm chằm Lý Hàn Lâm cảnh cáo: “Nếu như chụp không đẹp, trừ chú một tháng tiền lương.”
“Giám đốc Vân...”
Lông mày Lý Hàn Lâm co giật.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng nói: “Nếu xấu như những bà cô khác, tiền thưởng năm nay của chú không cần nghĩ đến nữa.”
“Giám đốc Vân!...”
Lý Hàn Lâm kêu rên, nhỏ máu trong tim.
Ông đang muốn kháng nghị, lại thấy ánh mắt Vân Thiên Hữu chăm chú nhìn về phía xa, sắc mặt căng thẳng.
Trong lòng Lý Hàn Lâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, men theo tầm mắt của cậu nhìn lại, cũng không không khỏi sửng sốt.
Chính giữa hội trường, có sự xôn xao không nhỏ.