Lý Hàn Lâm lại nói: “Nhan Băng Thanh có mối quan hệ xã hội rộng rãi đều có quan hệ với giải trí Âu Hoàng, công ty đó đầu tư cho rất nhiều diễn viên, có thủ đoạn tuyên truyền rất tốt, Nhan Băng Thanh nổi tiếng như vậy, có thể nói là dựa vào bút tích của Dương Thọ Trình! Nhung hôm nay cô ta bị Hoàn Vũ hạ lệnh phong sát, ít nhất bên ngoài thị trường thì cô ta đã không còn đường sống”
Hữu Hữu nhíu mày: “Cháu mặc kệ cô ta bị phong sát thế nào, dám động tới mẹ của cháu, cháu sẽ không tha cho cô ta.”
Cúp máy, đột nhiên vẻ mặt Tiểu Dịch Thần nghiêm túc đẩy cửa bước vào.
Cậu ấy vốn muốn tới thư phòng, nhưng vừa bước tới cửa thì nghe được cuộc nói chuyện của Hữu Hữu và Lý Hàn Lâm, nên im lặng đứng đó, biết được mẹ bị người ta đáng bị thương cậu ấy tức giận không thôi.
Vân Thiên Hữu xoay người, lạnh lùng nói: “Chuyện này, không cần anh để ý.”
“Vì sao?”
“Em sẽ xử lý chuyện này”
“Không được, có người bắt nạt mẹ anh, anh muốn báo thù cho mẹ!” Tiểu Dịch Thần xiết chặt nắm đấm nói.
“Anh không nghe hiểu lời em nói sao? Chuyện này anh đừng xen vào!” Vân Thiên Hữu mím môi, lạnh lùng nói.
Lúc này trên mặt cậu không còn nụ cười sáng lạn có lúm đồng tiền như trước mặt Vân Thi Thi mà là sự lạnh lùng xa lạ.
Tiểu Dịch Thần giật mình, khuôn mặt cũng từ từ lạnh xuống như đóng băng, khóe môi cong lên lạnh lùng nói: “Mẹ cũng là mẹ của anh! Mẹ anh bị bắt nạt, anh cũng khổ sở, tại sao em không cho anh quản?”
Vân Thiên Hữu nhíu mày, xoay người định nói gì đó, lại nhìn thấy biểu cảm kiên định trên mặt Tiểu Dịch Thần, liếc khuôn mặt đỏ bừng muốn chảy ra máu của cậu ấy, lời nói tới bên miệng cứ thế im bặt
“Em có thể nói chuyện này với anh, nhưng anh phải giữ bí mật với mẹ.”
“Được.” Tiểu Dịch Thần gật đầu.
Vân Thi Thi về nhà, cất đồ vào chỗ hàng ngày rồi mới lớn tiếng kêu: “Hữu Hữu. Tiểu Dịch Thần”
Một lát sau hai bánh bao nhỏ vui vẻ chạy về phía cô, một người chiếm cứ một nửa ôm áp, Vân Thi Thi ôm lấy hai cục gạo nếp, trong lòng như tràn đầy.
“Mẹ về rồi!”
“Mẹ, Hữu Hữu nhớ mẹ!”
Hai bánh bao nhỏ hôn vào má Thi Thi, hiển nhiên đã xem Mộ Nhã Triết ở phía sau là không khí.
Mộ Nhã Triết cảm giác bản thân mình như vô hình rồi.
Đột nhiên Hữu Hữu nghi ngờ hỏi: “Mẹ, sao mẹ về trễ như vậy?”
Trên mặt Vân Thi Thi hiện lên chút xấu hổ, tránh né ánh mắt nghi ngờ của cậu theo bản năng, giải thích nói: “Mẹ đi siêu thị mua chút đồ thôi”
“Nhưng mẹ đi ra ngoài lúc bốn giờ mà”
Ánh mắt Hữu Hữu lóe lên, trong mắt tràn ngập hoài nghi: “Siêu thị rất gần nhà, chỉ cần đi nửa tiếng là tới”
Trên mặt Vân Thi Thi đầy mồ hôi, không phản bác được.
“Mẹ có phải mẹ gạt con lén đến chỗ nào rồi không?
Hữu Hữu vừa nói, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Nhã Triết, trực giác nhạy cảm của cậu làm cho Vân Thi Thi vô cùng xấu hổ.
Tên nhóc con này, có cần nhạy cảm như vậy không?
Hữu Hữu liếc cô một cái, giọng nói sâu xa: “Không lẽ, mẹ gạt chúng con, lén đi với cha..”