Lý Hàn Lâm đem chuyện Nhan Băng Thanh bị phong sát nói hết với cậu.
Vân Thiên Hữu không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của anh ấy: “Chuyện như vậy không cần nói với tôi.”
“...?”
“Nhan Băng Thanh là ai, có quan hệ với tôi sao?”
“Vân Tổng, Nhan Băng Thanh bị Hoàn Vũ phong sát, là vì mệnh lệnh của Mộ Nhã Triết.” Lý Hàn Lâm nói.
Anh ấy nói như vậy khiến cho Bân Thiên Hữu để ý, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì... Nhan Băng Thanh ức hiếp người mới trong tổ kịch, còn đánh người, đánh tới 16 bạt tai đó.”
“Ức hiếp người mới?”
Đầu ngón tay của Vân Thiên Hữu gõ trên mặt bàn, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Diễn viên mới mà bị Nhan Băng Thanh đánh là ai?”
Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Qủa nhiên, cậu nghe giọng nói nặng nề của Lý Hàn Lâm: “Nghe đồn người mới bị đánh 16 bạt tai là mẹ cháu. Nhan Băng Thanh tát tổng cộng tới 16 bạt tai đó, nghe nói, ở đó có nhiều người nhìn thấy. Chẳng qua, Hoàn Vũ vì bảo vệ mẹ cháu nên mệnh lệnh cho tổ kịch không được để lọt tiếng gió gì, cho nên..”
“Đáng chết!”
Vân Thiên Hữu đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, xiết chặt bàn tay trắng nõn, cả người đầy lệ khí.
“Sao chú không nói sớm với cháu?”
“Chuyện này hai ngày trước chú cũng mới biết được, chú cũng có chú ý tới thông tin giới giải trí, mới biết được chút manh mối từ truyền thồn, chú gọi điện ngay cho cháu, nhưng không gọi được..” Lý Hàn Lâm áy náy không thôi.
Vân Thiên Hữu hung hăng nắm chặt tay, mày nhíu lại. ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một đôi mắt trong suốt đào hoa dần đầy sát khí và lạnh lùng.
Cậu thật sơ ý, mẹ bị thương như vậy, tới bây giờ cậu mới biết được lý do!
Sẽ không sai. Nhan Băng Thanh, kia nhất định luôn ức hiếp mẹ ở trong tổ kịch
Não chấn động rất nhỏ;
Mắt kết có tụ máu;
Màng tai thủng...
Trong đầu, cậu lướt qua những từ làm cho người ta hoảng sợ.
Bác sĩ nói mẹ bị thương khi đang quay phim thì cậu đã có chút nghi ngờ.
Bị thương khi quay phim?
Nếu mẹ bị đùa giỡn đụng trúng gì đó bị thương cũng không có gì đáng trách.
Nhưng quay phim thanh xuân, cậu đã lén xem kịch bản, hoàn toàn không có cảnh nguy hiểm, sao mẹ lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Quay phim có thể làm cho mắt bị kết mô hạ xuất huyết sao?
Còn màng tai bị thủng?
Vân Thiên Hữu không tin.
Nhưng Mộ Nhã Triết cũng nói như vậy, ngay cả mẹ cũng không nói chuyện này, nếu có hỏi lại mẹ cũng nói là bị thương lúc quay phim.
Sao cậu không nghỉ tới, mẹ ở trong tổ kịch bị bắt nạt tới như vậy.
Tay cậu nắm chặt điện thoại, từng ngón tay trắng bệch.
Vốn Lý Hàn Lâm cũng muốn gạt cậu.
Nhưng suy nghĩ trước sau, anh ấy lại không dám.
Vân Thiên Hữu sớm muộn gì cũng sẽ biết được chuyện này.
Vân Thi Thi luôn là nghịch lân là uy hiếp của cậu không ai được đụng vào.
Nếu ai tổn thương tới một sợi tóc của Vân Thi Thi, không thể nghi ngờ, chính là chọc giận cậu..
“Nhan Băng Thanh, có thân phận gì, sao dám ngang ngược trong tổ kịch như vậy?”
“Chú nghe nói, “Qủa Trám” có bốn nhà đầu tư, ngoại trừ Hoàn Vũ còn có ba nhà đầu tư khác. Trong đó một nhà đầu tư, liền có một người tên là Dương Thọ Trình. Mà vị kim chủ lớn nhất của Nhan Băng Thanh, đó là Dương Thọ Trình.”
“Dương Thọ Trình?”
“Ông chủ giải trí Âu Hoàng Hongkong.”
“Khó trách!” Vân Thiên Hữu cười lạnh một tiếng, “Thì ra ỷ vào bối cảnh nên không xem ai ra gì?”