Bề ngoài thì phủ đầy hào quang chói lọi, đơn thuần, vô hại.
Cho nên Mộc Tịch mới thích cô ta.
Nhưng Mộc Tịch không hề biết rằng bản chất cô ta cực kỳ nham hiểm, độc ác.
Trên thực tế, Lâm Chi là người vô cùng thù dai, một khi cô ta đã ghi thù ai thì chắc chắn sẽ chỉnh người đó đến chết mới thôi.
Vừa rồi cô ta thì thầm với trợ lý của mình, để cho trợ lý cầm di động đến phòng thay đồ chụp vài bức ảnh Vân Thi Thi đang đổi lễ phục.
Thủ đoạn hạ lưu như vậy cũng không phải là lần đầu tiên cô ta dùng tới.
Tiểu Linh hiểu ý cô ta, thừa dịp Tần Chu không có mặt mà lẩn vào lén lút đi đến ngay cạnh gian phòng thay đồ của Vân Thi Thi, bắc ghế đứng lên, dùng gậy tự sướng hướng về phía bên trong gian phòng.
Vân Thi Thi đang khổ sở vật lộn với lễ phục. Mấy bộ lễ phục của Louis Vuitton mà cô phải mặc đều vừa rườm rà vừa bó sát lại trễ ngực, cả mấy stylist đều nói mặc như thế mới biểu hiện được dáng người đẹp đẽ của cô.
Vân Thi Thi lại mặt chau mày ủ, không muốn để lộ nhiều như vậy.
Tiểu Linh lập tức bấm nút chụp, trong lòng mừng thầm, lập tức mở cửa ra ngoài, định chạy đến đòi Lâm Chi thưởng.
Vừa mở cửa ra, chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng dáng cao gầy đứng lặng ngay trước cửa, dường như che khuất toàn bộ ánh sáng.
Thân hình cao lớn sừng sững.
Tiểu Linh hoảng hốt, trong lòng run rẩy, ngẩng đầu lên lại thấy một khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ.
Tim cô ta đập loạn.
Không phải bởi vì khuôn mặt tuấn tú của anh, cũng không phải bởi vì khí chất nổi bật của anh, chỉ là lúc này ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của anh đâm thẳng lên người cô ta, khiến cô ta không nhịn được mà run rẩy.
Mộ Nhã Triết ngăn ở cửa, gương mặt tuấn tú có vẻ âm trầm.
Anh vừa đến phòng làm việc, nghe nói Vân Vân đang ở trong phòng thay quần áo nên muốn đến xem.
Vừa đến nơi lại liếc mắt nhìn thấy bên trên gian phòng thay đồ của Vân Thi Thi có một cái gậy tự sướng đang giơ cao, còn lờ mờ nhìn thấy màn hình điện thoại đang ở chế độ chụp ảnh, chụp liên tục mấy tấm.
Tầm mắt của anh rất tốt, nhìn thấy hình ảnh bị chụp lại là Vân Thi Thi đang trần trụi nửa người.
Lửa giận lập tức dâng lên.
Là ai?
Dám chụp ảnh Vân Thi Thi đang thay quần áo sao?
Tiểu Linh bị sắc mặt của anh dọa cho sợ hãi, nhưng cô ta lại không biết thân phận của người đàn ông trước mắt này.
Cô ta đần độn hỏi: “Anh là ai hả? Đột nhiên đến đứng trước cửa như vậy, anh không biết là như vậy sẽ dọa người ta sợ sao?”
Mộ Nhã Triết không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của cô ta.
Tiểu Linh vẫn chưa phát hiện ra sự tức giận của anh, đưa mắt nhìn bốn phía, có chút nghi ngờ: “Anh là ai hả? Anh không biết đây là phòng dành cho khách VIP sao? Không phận sự miễn vào!”
“Vừa rồi cô đang làm gì?”
Mộ Nhã Triết hỏi một câu.
Tiểu Linh nghe vậy thì sững người, theo bản năng nắm chặt điện thoại đưa tay ra sau lưng, ra vẻ vô tội hỏi lại: “Liên quan gì đến anh hả?”
Thế nhưng trong lòng cô ta bắt đầu luống cuống.
Chẳng lẽ vừa rồi người đàn ông này đã nhìn thấy hết rồi sao?
Thật là đến không đúng lúc!
Không phải là đã nhìn thấy hết nhất cử nhất động của cô ta đấy chứ?
Tiểu Linh yên lặng oán thầm, ngoài miệng vẫn hàm hồ, lập tức tìm cách rời đi: “Tôi còn có việc, không rảnh nói nhảm với anh!”
“Đứng lại!”
Mộ Nhã Triết bắt lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta trở về.
“Giao điện thoại di động của cô ra đây!”