Vân Thi Thi ở trong phòng thay đồ bị tiếng ồn bên ngoài quấy rầy, cô mặc xong lễ phục liền vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy hai người đứng đối diện trước cửa thì ngẩn người.
“Anh... Tại sao anh lại ở đây?”
Vân Thi Thi nhìn thấy Mộ Nhã Triết thì trong lòng hơi ngổn ngang.
Đây là phòng dành cho khách mời nữ của Louis Vuitton, sao anh có thể công khai xông vào đây như vậy chứ?
Hơn nữa lúc cô nhìn kỹ cô gái đang bị Mộ Nhã Triết chặn lại thì lại càng cảm thấy quen mắt.
Vân Thi Thi nghĩ ngợi một lúc... Đây không phải là trợ lý của Lâm Chi sao?
Tại sao cô ta lại ở đây?
Vân Thi Thi hết sức nghi ngờ.
Tiểu Linh lại bắt đầu vùng vẫy kịch liệt: “Anh... Anh mau buông tay ra! Anh làm cái gì thế hả?”
Mặc dù người đàn ông này rất đẹp trai, thế nhưng tại sao lại vô duyên vô cớ nắm lấy tay cô ta không chịu buông thế chứ?
Trong lòng Tiểu Linh lẩm bẩm.
Căn bản là cô ta chột dạ, muốn nhanh chóng rút lui khỏi nơi này.
“Giao điện thoại di động của cô ra đây!”
Mộ Nhã Triết túm chặt tay cô ta, mặt mày tối tăm, trong mắt đầy vẻ giận dữ.
Anh không có thói quen đánh phụ nữ, nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ dung túng, để mặc cho cô ta làm càn.
Tiểu Linh hoảng hốt đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Tần Chu nói chuyện điện thoại xong, vừa quay người lại đã nghe tiếng tranh chấp truyền tới từ phòng thay đồ, anh ta cẩn thận gõ cửa, lại nghe được giọng đàn ông, mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng giọng nói người khác phái khiến anh ta phải cảnh giác, lập tức đẩy cửa tiến vào.
Không ngờ lại nhìn thấy Mộ Nhã Triết đang chặn trợ lý của Lâm Chi lại, nắm chặt cổ tay cô ta, sắc mặt không hòa nhã.
“Đây là phòng thay đồ của Thi Thi, cô trà trộn vào đây làm gì?”
Tiểu Linh giả bộ vô tội, mếu máo: “Tôi... Tôi chỉ đi nhầm thôi! Cũng đâu phải là tôi cố ý, anh làm lớn chuyện làm gì chứ?”
Dáng vẻ đương nhiên của cô ta khiến Mộ Nhã Triết cười lạnh.
“Cô chụp ảnh cô ấy!” Anh trầm giọng nói.
Vân Thi Thi nghe vậy, mới đầu còn chưa phản ứng kịp, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận, nhìn thấy chiếc di động mà Tiểu Linh đang nắm chặt, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong phòng thay đồ, nhất thời trong lòng nguội lạnh.
Cô ta... chụp ảnh cô?
Vừa nghĩ đến đây, Vân Thi Thi lập tức nổi giận, bước sát đến bên cạnh cô ta, lớn tiếng chất vấn: “Vừa rồi cô chụp ảnh tôi đang thay quần áo sao?”
Tần Chu nghe xong thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt liền trở nên sắc bén.
“Cô chụp ảnh lúc Thi Thi đang thay quần áo?”
“Không có!” Tiểu Linh liều mạng chối cãi: “Các người thật là buồn cười, tôi chỉ cầm cái di động, vậy mà cả mấy người các người lại đều vu cáo là tôi chụp trộm!”
“Tôi nhìn thấy rõ.”
Mộ Nhã Triết chỉ nói bốn chữ, Vân Thi Thi liền không còn nghi ngờ nữa, Mộ Nhã Triết là ai, anh cần gì phải vô duyên vô cớ đi vu khống một kẻ vô danh tiểu tốt chứ! Vì vậy cô tiến lên trước, nhân lúc Tiểu Linh đang mất tập trung mà đoạt lấy điện thoại.
“A... Di động của tôi! Trả lại cho tôi...”
Tiểu Linh vô cùng hốt hoảng.
Vân Thi Thi lạnh lùng mím môi, không thèm liếc cô ta lấy một cái, cầm di động của cô ta lên, mở khóa màn hình.
Chiếc điện thoại di động này cực kỳ mới, dường như mới chỉ mua cách đây mấy ngày, là iPhone 7 plus mới ra mắt, thậm chí còn chưa kịp cài đặt mật mã, vì vậy cô cũng chẳng khó khăn gì mà mở được album ảnh và phát hiện ra chứng cứ.
Liên tục hai mươi mấy tấm ảnh, chẳng biết là chụp từ lúc nào, góc chụp là từ phía trên đầu cô, lúc đó cô đang thay lễ phục, ảnh chụp cô để trần nửa người trên vô cùng rõ ràng sắc nét.