Sắc mặt Vân Thi Thi càng lúc càng đỏ, xóa từng tấm một, mãi cho đến khi xóa sạch toàn bộ, phát hiện ra mình bị chụp tổng cộng hai mươi mấy tấm!
Cô thẹn quá hóa giận, nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt xoáy thẳng vào cô ta: “Cô chụp ảnh tôi thay đồ, tại sao cô lại có thể vô liêm sỉ như thế chứ! Là ai sai cô làm chuyện này hả?”
Mộ Nhã Triết nghe vậy thì ánh mắt càng lạnh lẽo, trên tay càng dùng sức, Tiểu Linh đau đến mức hít sâu một hơi, cảm thấy cổ tay của mình sắp bị người đàn ông này bóp đứt rồi!
Trời ơi, rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm gì thế, tại sao tay lại có thể có sức lực lớn đến như vậy chứ?
Tần Chu cười lạnh một tiếng, ánh mắt châm chọc: “Còn có thể là ai nữa? Chắc chắn là do chủ nhân của cô ta sai khiến rồi!”
“Chủ nhân” trong miệng anh ta chính là chỉ Lâm Chi!
Tiểu Linh căng thẳng nhưng vẫn không chịu mở miệng thừa nhận, Vân Thi Thi tức giận đến mức ném chiếc di động mới tinh xuống đất.
Chiếc iPhone 7 plus đập mạnh xuống mặt đất kêu một tiếng to, màn hình vỡ thành bông tuyết.
Tiểu Linh đau lòng kêu một tiếng, xót chiếc di động mới mua.
Đây là điện thoại cô ta vừa mới mua, chỉ bị ném như thế thôi mà đã hỏng rồi sao?
Tiểu Linh vừa tức vừa giận nhưng cũng không dám nói gì, đúng lúc này, Lâm Chi vừa làm tóc xong, nghe thấy tiếng ồn trong phòng thay đồ bên cạnh thì vội vàng chạy qua.
Cô ta vừa đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy, đương nhiên có phần hoảng sợ.
Cô ta nhanh chóng hiểu ra, người trợ lý này làm hỏng việc rồi!
Yết hầu của Lâm Chi hơi động, ánh mắt vừa căm phẫn vừa buồn bực liếc Tiểu Linh một cái, trách móc cô ta làm việc không nên hồn.
Tiểu Linh nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của cô ta thì sợ đến mức co rụt cổ lại, môi mấp máy, bây giờ cô ta đã bị bắt tại trận rồi, có khóc cũng khóc không ra nước mắt.
Lâm Chi chỉ một lòng suy nghĩ xem nên làm thế nào để xử lý cục diện rối rắm trước mắt, vì vậy vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Mộ Nhã Triết xoay người lại, chống lại ánh mắt cô ta, liếc cô ta một cái, không nói câu nào.
Trong mắt anh, Lâm Chi này căn bản là chưa đủ tư cách để anh phải mở miệng.
Lâm Chi vừa nhìn thấy anh thì đã sợ đến mức chân nhũn ra.
Vừa rồi lúc vào cửa cô ta chỉ để ý đến Vân Thi Thi và Tiểu Linh, bởi vì quá hoảng sợ nên không chú ý tới sự tồn tại của Mộ Nhã Triết.
Nhưng mà vừa nhìn thấy anh thì liền sợ đến mức đứng không vững nổi.
Cô ta đã từng gặp anh một lần.
Người đàn ông này là nhân vật có vị trí tối cao của Hoàn Vũ.
Mộ Nhã Triết, chủ tịch tập đoàn tài chính Đế Thăng, cũng là người có quyền hành cao nhất. Công ty giải trí Hoàn Vũ lớn như vậy, thế nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp của anh mà thôi.
Nghe nói, anh là một nhân vật có khả năng hô mưa gọi gió.
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Lâm Chi có chút không hiểu.
“Xảy ra chuyện gì? Cô hỏi câu này mà không biết chột dạ sao?” Tần Chu hừ lạnh một tiếng, anh ta đã vào nghề nhiều năm, cũng là một người lão luyện, sao có thể không nhìn ra Tiểu Linh chạy đến chụp ảnh Vân Thi Thi để trần là do Lâm Chi ở phía sau sai khiến cơ chứ.
Giọng điệu mỉa mai của anh ta khiến cho Lâm Chi lo sợ trong lòng, thế nhưng cô ta là diễn viên, giả vờ ngây thơ vô tội chỉ là chuyện đơn giản.
Trên mặt cô ta lập tức hiện lên vẻ trách móc, kinh ngạc đánh giá Tiểu Linh, sau đó tỏ vẻ thất vọng mà nói: “Tiểu Linh? Cô làm cái gì?”
“Tôi...”
“Cô chụp ảnh Vân Thi Thi cởi trần sao?”
Lâm Chi lớn tiếng chất vấn.
Cô ta nói như vậy, ý tứ là muốn hất toàn bộ chậu nước bẩn này lên người Tiểu Linh!
Tiểu Linh hoàn toàn sững sờ.