Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1841: Chương 1841: Cả Người Mệt Mỏi




Càng về sau, anh cũng quên mất, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, nói một lời chúc phúc giả dối, vội vã cúp điện thoại, bởi vì còn nghe thấy giọng nói của cô thêm giây nào nữa chắc anh phát điên mất.

Cố Tinh Trạch ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, ánh mắt chết lặng, như thể muốn xuyên thủng trần nhà vậy.

Lần đầu tiên anh biết yêu một người, cuối cùng, người ta lại chỉ cố gắng đẩy anh ra xa.

Thì ra, cảm giác bị vứt bỏ là như vậy!

Cố Tinh Trạch không cam lòng siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, giác quan của anh như thể bị tê dại, không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.

Cũng có khi vì trái tim đang chịu đựng cơn đau khốn cùng, cho nên cảm giác trên cơ thể cũng như chết lặng hết rồi, không còn chút cảm giác đau nào.

Tất cả đã mất hết rồi… Không còn lại một cơ hội nào!

Tần Chu gõ cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại, thẳng tay móc chìa khóa trong túi ra mở khóa, đẩy cửa vào nhà, lại thấy trong phòng khách là một mảng tối om.

Anh ta mở đèn, lại phát hiện Cố Tinh Trạch nửa nằm nửa ngồi trên sa lon, mặt vô cảm, hờ hững nhìn trần nhà, điện thoại rơi một bên, màn hình vỡ vụn thì lập tức đi tới bên cạnh.

“Sao thế?”

Cố Tinh Trạch không nói gì.

Tần Chu nhíu mày, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, lại lấy giọng nửa đùa nửa thật thử thăm dò trêu trọc anh: “Sao anh như người mất hồn vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì!”

Cố Tinh Trạch không khỏi nóng nảy ngồi dậy, trừng anh ta, không kiên nhẫn nói: “Tôi thì có thể có chuyện gì?”

Vừa nói, anh vừa đứng lên khỏi ghế, lảo đảo đi về phía cái bàn.

Hai ngày hai đêm nay, anh chưa được ngủ ngon giấc.

Vì vậy, cả người có chút mệt mỏi, anh dừng lại trước bàn, hung hăng cầm lấy cốc nước, bóng lưng lại không khỏi toát lên vẻ cương lãnh.

Tần Chu ở phía sau có chút mờ mịt, sau đó anh ta lấy lại tinh thần, lúng túng hỏi: “Hôm nay anh có vẻ… Tinh thần không tốt?”

“Câm miệng!”

Cố Tinh Trạch chợt nóng nảy quăng cốc nước xuống đất, tức giận xoay người gầm lên: “Tôi bảo anh yên tĩnh một chút!”

“...”

Tần Chu chấn động.

Từ khi quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Cố Tinh Trạch tức giận như vậy.

Từ trước tới nay, tính cách Cố Tinh Trạch tuy hơi lạnh lùng, nhưng mặc dù tâm tình không tốt cũng sẽ lặng lẽ phong bế mình lại, không khi nào bạo phát tính khí lớn như vậy.

Một tiếng gầm này, cũng làm Tần Chu hoàn toàn tỉnh mộng.

Anh ta vừa muốn nổi nóng lại nhìn thấy thân thể Cố Tinh Trạch lảo đảo, lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay anh.

Vừa mới đứng gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Anh… uống rượu?”

Cố Tinh Trạch không kiên nhẫn đẩy anh ta ra, lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm!”

“Cái gì gọi là không cần tôi quan tâm chứ? Bộ dạng anh thế này, tôi có thể mặc kệ anh sao?”

Tần Chu không thuận theo, đỡ lấy cánh tay anh ta, Cố Tinh Trạch lại như thể mất hết sức lực, thân thể nghiêng một cái, vô lực tựa vào trên người Tần Chu.

Mặc dù cả người đã không còn hơi sức, vậy mà anh ta vẫn liều mạng đẩy người bên cạnh ra: “Buông ra! Đừng động vào tôi!”

Tần Chu lại giống như đang dỗ trẻ con, dở khóc dở cười nói: “Ngược lại tôi rất muốn hất anh ra, nhưng rõ ràng là anh dựa vào người tôi mà.”

Cố Tinh Trạch vừa muốn mở miệng, chợt một trận ho khan kịch liệt ập tới: “Khụ… Khụ…Khụ…”

Vốn tưởng rằng, anh ta cùng lắm ho khan mấy tiếng, không ngờ lại ho mãi không thể ngừng lại, như thể muốn ho văng hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.