Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1842: Chương 1842: Có Tật Giật Mình




Vốn tưởng rằng, anh ta cùng lắm ho khan mấy tiếng, không ngờ lại ho mãu không thể ngừng lại, như thể muốn ho văng hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Tần Chu vốn còn treo vẻ đùa giỡn trên mặt lúc này cũng lộ vẻ khẩn trương, có chút bất an đỡ anh ta đứng thẳng lên, lại phát hiện da Cố Tinh Trạch vốn trắng noãn, giờ này mặt mày lại trắng bệch hết cả.

“Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Tần Chu vô cùng lo lắng.

Nhìn tình huống này, có vẻ như bệnh dạ dày phát tác.

Anh ta bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, bình thường đều rất ít khi uống rượu, không phải vì tửu lượng kém mà là uống nhiều rượu vào thì bệnh của anh ta sẽ tái phát.

Lần trước bệnh tái phát cũng là vì uống vài chén rượu xã giao, lúc đó ở quán rượu, Cố Tinh Trạch vừa mở cửa ra đã ngất ngay tại cửa, vội vã đưa vào bệnh viện mới biết anh ta bị chảy máu dạ dày.

Triệu chứng lần này giống hệt lần trước, Tần Chu không khỏi hoài nghi, có phải hai ngày nay anh ta nhốt mình trong nhà nốc rượu không?

Nghĩ đến đây, Tần Chu liền kéo anh ta dậy, không nói lời nào đi về phía cửa.

Lại bị Cố Tinh Trạch đẩy ra, cau mày nói: “Làm gì?”

“Tôi đưa anh đi bệnh viện! Nhìn bộ dạng này của anh, tôi lo bệnh dạ dày của anh tái phát rồi!”

“Cút ngay.”

Cố Tinh Trạch buồn bực đẩy anh ta ra: “Anh đúng là âm hồn không tan! Tôi cần anh chăm sóc à?”

“Tinh Trạch! Anh đừng có tùy hứng! Cơ thể anh đã như vậy còn uống rượu, anh có nghĩ tới thân thể mình không?”

“Không cần nghĩ! Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, người nào cũng không được tới làm phiền tôi! Anh cũng thế, ai cũng thế, cách xa tôi ra một chút!”

Tròng mắt Cố Tinh Trạch đỏ lên, nói xong mặt không đổi sắc, thân thể lại lảo đảo, cuối cùng không kiên trì được nữa, trước mắt tối sầm lại, mất đi ý chí…



Một nơi khác, Vân Thi Thi há mồm trợn mắt nhìn màn hình điện thoại, nhìn cuộc gọi bị ngắt, thật lâu tâm tư cũng chưa thể bình tĩnh.

Sau lưng chợt truyền đến một giọng nói trầm ấm.

“Đang làm gì vậy?”

Vân Thi Thi giật mình, trong lòng kinh hoảng, bàn tay vì khẩn trương mà buông lỏng, điện thoại di động “Bộp” một tiếng rơi tự do xuống đất.

“A ——!”

Cô chợt quay người lại, nhìn thấy Mộ Nhã Triết chẳng biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, hai mắt trợn lớn, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, ánh mắt cũng có chút khẩn trương mất tự nhiên.

“Anh… Anh vào từ lúc nào vậy?”

Mộ Nhã Triết bình tĩnh nhìn cô một cái, đôi mắt thâm trầm rơi trên mặt cô cười cười: “Mới vào!”

“Mới vào?”

“Ừ.”

“Anh vào sao không gõ cửa?”

Mộ Nhã Triết nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ưu nhã nhìn quanh phòng một lượt, dù bận vẫn ung dung hỏi ngược lại: “Đây là phòng của chúng ta, hình như anh không cần gõ cửa?”

“...”

Trong mắt Vân Thi Thi hoảng hốt, nhịp tim còn chưa hồi phục, đang đập loạn trong ngực, hiển nhiên vì anh xuất hiện đột ngột mà bị dọa không hề nhẹ, cả giận trách: “Sao anh đi như mèo vậy, đi vào cũng không phát ra tiếng động, anh đứng sau lưng em mà em còn không phát hiện ra.”

“Là vì em gọi điện thoại quá nhập tâm.”

Mộ Nhã triết dừng lại một chút, có chút nghi ngờ nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, ánh mắt cũng lóe lên vẻ nghi ngờ: “Em ở đây gọi điện cho ai?”

“Không gọi cho ai cả!”

Trong lòng Vân Thi Thi có chút bối rối, giống như có tật giật mình lập tức cúi người muốn cầm điện thoại lên.

Nhưng tay cô chưa chạm được vào điện thoại thì Mộ Nhã Triết đã cúi xuống nhặt lên trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.