Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 549: Chương 549: Cảnh cáo




Từ khi Cố Tinh Trạch vào ghế dài, bầu không khí vốn nhiệt tình giồng như bị hắt một chậu nước lạnh tức thì dập tắt.

Mặc dù bọn họ và Cố Tinh Trạch cùng tuổi, thậm chí có người còn lớn tuổi hơn anh, nhưng đều là những người ăn chơi, cậu ấm giàu có, cái gì cũng đụng vào.

Vốn là sinh nhật Diệp Minh Lan, bọn họ tới quán bar chỉ có làm ầm ĩ, bầu không khí rất tốt, nhưng khi Cố Tinh Trạch ngồi xuống, không khí nhất thời có chút không đúng rồi!

Người đàn ông này rõ ràng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt cũng tuổi trẻ anh tuấn, lại có khí chất thành thục ổn trọng, trên mặt lạnh như băng, đáy mắt trong veo mà lạnh lùng không có chút cảm xúc, ăn nói có ý tứ, cả người tản ra khí chất làm cho người ta không dám tới gần.

Dù là Diệp Minh Lan, ý cười bên môi cũng có chút dần dần đông cứng rồi.

Vẫn là Lý Thừa Trạch lợi hại, thấy không khí có chút lạnh, vì thế vô cùng tự nhiên chuyển đề tài đến trên người Vân Thi Thi.

“A, cô gái ngồi bên cạnh Tinh Trạch là ai vậy? Dáng vẻ thật xinh đẹp!”

Vân Thi Thi thấy có người nhắc tới mình, vô cùng xấu hổ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, theo giọng nói nhìn về phía Lý Thừa Trạch, ánh mắt giống nhưu nai con hoảng loạn, để cho anh ta càng không kiềm chế được,giống nhưu lúc này cô không phải là bạn gái củaCố Tinh Trạch, anh ta sợ rằng mình đã không kiềm chế được kéo cô vào trong lòng của mình, hung hăng chà đạp cánh môi hồng kia.

Lý Thừa Trạch vừa dứt lời, người khác lập tức như sống lại, một người một câu khen ngợi.

... Những lời khen đều xuất từ nội tâm, không thể không nói, Vân Thi Thi là kiểu người thật dễ dàng làm cho đàn ông động tình.

Thanh thuần, đáng yêu, chỉ cần là đàn ông, ai có thể kiềm chế được?

Lý Thừa Trạch dịu dàng nhìn cô cười, thu liễm dáng vẻ lỗ mảng trong ngày thường, ôn nhu hỏi: “Tôi tên là Lý Thừa Trạch, cô có thể trực tiếp kêu tôi là Thừa Trạch, không biết cô tên là gì?”

Vân Thi Thi thấy anh ta hỏi tên của mình, hơi nhíu mày, đã có chút chần chờ không dám mở miệng.

Trong lòng cô, vô cùng bài xích việc nói chuyện với đàn ông, thậm chí là không thích người đàn ông này, có lẽ là bởi vì cảm giác được sự lỗ mãng của anh ta, điều này làm cho cô rất không thích!

Lý Thừa Trạch có chút ngứa ngáy, cô gái này, thật sự rất sợ người lạ.

Không biết ở trên giường sẽ có dáng vẻ như thế nào? Cuồng dã? Hay là ngây ngô ngọt ngào như dáng vẻ bên ngoài?

Cô gái thanh thuần không phải anh ta không chơi đùa, nhưng đa số đều có dáng vẻ kệch cỡm, hư vinh kiêu ngạo, thiếu một chút yên tĩnh như Vân Thi Thi.

Thấy cô không trả lời, giọng nói của anh ta càng dịu dàng hơn.

“Đừng thẹn thùng, tôi không có ý gì đâu!”

Thấy anh ta nói như vậy, hình như cũng không có ác ý.

Vân Thi Thi cắn môi, nhàn nhạt nói: “Tôi tên là Vân Thi Thi.”

Giọng nói mềm nhũn, dịu dàng, dễ nghe tựa như thanh tuyền, êm tai nhẹ nhàng.

Lý Thừa Trạch cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, mặt mày tất cả đều là ý thân mật: “Thi Thi, tên rất êm tai! Tôi có thể làm bạn với cô sao?”

Cố Tinh Trạch nghiêng người nhìn Lý Thừa Trạch một cái, khóe môi hơi gợi lên, đột nhiên cong lên, không đợi Vân Thi Thi đáp lại, lười biếng vươn tay bá đạo vòng qua bờ vai của cô, kéo cô vào bên người của mình. Mọi người ngồi ở đây trong lòng sáng tỏ, không khỏi xôn xao thu liễm tâm thần.

Động tác này giồng như đang vô hình cảnh cáo cùng tuyên ngôn, những người khác vọng tưởng dòm ngó đến cô.

Đây là bảo vệ cô.

Không khí ở ghế dài của Diệp Minh Lan từ từ sinh động hẳn lên, chỉ là vẫn không có người dám nói chuyện với Cố Tinh Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.