Ở trong mắt bọn họ, Cố Tinh Trạch quá mức cao ngạo, hơn nữa thân phận hiển hách còn ở nơi đó, còn lạnh lùng cực kỳ khó tiếp cận. Huống hồ, bọn họ cũng không phải đứng chung một chỗ với Cố Tinh Trạch, một người là trời, một người dưới đất.
Vì thế, bên trong ghế dài từ từ lấy Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi hai người lam trung tâm kết giới, những người khác lại chuyện trò vui vẻ, mấy người thiếu gia tự ôm bạn gái của mình, vung tay vung chân, uống rượu trò chuyện.
Cố Tinh Trạch vốn không thích bầu không khí ầm ĩ, cảm thấy không thú vị.
Vân Thi Thi ngồi ở bên cạnh, nhìn người trang điểm lòe loẹt ở bốn phía, đột nhiên cảm thấy mình và họ là người của hai thế giới.
Diệp Minh Lan kéo Vân Thi Thi đến bên cạnh Lý Thừa Trạch, ngồi xuống bên cạnh Cố Tinh Trạch.
Này rõ ràng cho thấy cô ta đang tạo cơ hội cho Lý Thừa Trạch.
Diệp Minh Lan rót một ly Hennessy cho Cố Tinh Trạch, khóe mắt khinh thương liế cnhinf Vân Thi Thi.
Cô không để ý quay sang, cảm nhận được địch ý trong mắt cô ta không khỏi có chút mờ mịt.
Cô ngồi đây nảy giờ, không có làm gì! Sao ánh mắt cô ta lại sắc bén như vậy? Nhìn khiến cả người cô khó chịu.
Nhưng mà trong chớp mắt Diệp Minh Lan đã khôi phục nụ cười rực rỡ, giống như mới vừa rồi địch ý trong mắt cô ta chỉ là ảo giác thôi!
Vân Thi Thi có chút ngồi không yên, hận không thể kết thúc buổi tiệc này sớm. Nghiêng đầu sang chỗ khác, cô nhìn về phía Cố Tinh Trạch, thấy anh đang nói chuyện với Diệp Minh Lan,, uống hết một ly rượu, trên mặt có chút phiền chán.
Cô nghĩ, nhất định anh cũng cảm thấy rất không thú vị đi!
“Tinh Trạch, hôm nay là sinh nhật của em, anh có chuẩn bị quà cho em không?”
Đột nhiên Diệp Minh Lan ôm lấy cánh tay Cố Tinh Trạch, cô ta cũng uống mấy ly rượu, hình như có chút men say, đầu hơi ngã lên bờ vai của hắn, làm nũng.
“Bất ngờ, cho nên không có chuẩn bị.” Cố Tinh Trạch cười, nói.
Vừa dứt lời, người bên cạnh liền ồn ào:
“Phạt rượu! Phạt rượu! Phạt rượu!”
“Không có chuẩn bị quà, ít nhất phải bị phạt một ly rượu! Tối nay là sinh nhật chị Minh Lan, vậy mà anh Cố lại quên quà rồi!”
Diệp Minh Lan lập tức đưa tay ý bảo bọn họ đừng ồn ào, quay sang nhìn Cố Tinh Trạch, nói: “Phạt rượu là nhất định phải! Nhưng quà tặng nhấ định phải bổ sung cho em?”
Đúng lúc lúc này, trên sân khấu tiếng ca đột nhiên im bặt.
Một khúc hát đã xong, nhóm người dàn nhạc cám ơn xuống đài.
“An Khả! An Khả!”
Người xem dưới đài trào dâng, cùng yêu cầu biểu diễn tiếp.
Đột nhiên Diệp Minh Lan cười, làm nũng với Cố Tinh Trạch nói: “Tinh Trạch, không phải gần đây anh xuất bản một bài hát sao, đêm nay có thể phá lệ, hát cho em nghe một bài không?”
Vừa dứt lời, Lý Thừa Trạch lập tức huýt sáo: “Oa! Tinh Trạch hát một bài đi.”
Cố Tinh Trạch quay sang nhìn Vân Thi Thi, sau đóhơi hơi ngẩn ra, lập tức nhếch môi cười, ánh mắt ý bảo anh không cần phải để ý tới cô.
Cố Tinh Trạch thu hồi tầm mắt, nhìn Diệp Minh Lan, lập tức giơ lên ly Hennessy, uống cạn sạch, ở trong tiếng hoan hô của mọi người, đứng dậy, nói với Diệp Minh Lan: “Được, tôi hát cho cô nghe một bài.”
“Oa! Tuyệt quá!”
“Không hổ là chị Minh Lan, mặt mũi thật lớn!”
Cố Tinh Trạch đi lên đài, lập tức có dàn nhạc diễn tấu cho anh. Anh xoay người trao đổi với dàn nhạc, lập tức ngồi ở trên chiếc ghế, đỡ lấy microphone.
Một tiếng trống cho mở đầu bài hát, tiếng đàn ghi-ta nhẹ nhàng vang lên.