“Có đôi khi vận mệnh đúng là rất biết cách trêu đùa người ta!”
Hữu Hữu ra vẻ người lớn cảm thán một câu.
Không nghĩ đến thế giới có hơn sáu mươi triệu người, lại còn nhỏ như vậy, đổi tới đổi lui, kết quả đúng là người một nhà.
Nói như vậy, ông ngoại của cậu là chủ nhân nhà họ Cung, Cung Thiếu Ảnh rồi.
Khóe môi Hữu Hữu cong lên.
Nhân sinh đúng là huyền ảo, thực kỳ diệu!
“Mẹ cháu mười tám tuổi liền sinh ra cháu?”
Cung Kiệt vẫn hỏi ra nghi vấn từ tận đáy lòng: “Chị ấy trẻ tuổi như vậy, liền có thai cháu, lúc đó chị ấy còn đang tuổi đi học, chắc là chưa có tốt nghiệp đâu nhỉ?
Sao còn trẻ như vậy mà đã sinh con rồi?”
Hữu Hữu ngẩn ra, không có trả lời trước tiên.
Chỉ nói mập mờ: “Kỳ thật mẹ cháu đẻ song bào thai… Cháu còn có một anh trai nữa!”
Nhưng mà cậu tránh đề tài kia.
Cậu không có khả năng nói chuyện bảy năm trước!
Bảy năm trước, nhà họ Vân phá sản, mẹ vì thay nhà họ Vân trả nợ nần cho nên mới cùng nhà họ Mộ ký hợp đồng mang thai, việc này nếu để cho Cung Kiệt biết, chỉ sợ trong lòng anh ta lại tăng thêm một mối thù máu chảy đầm đìa rồi.
Đời này khó mà bỏ qua thù oán với nhà họ Mộ.
“Chị ấy kết hôn rồi sao?”
Cung Kiệt cực kỳ quan tâm vấn đề này.
Hữu Hữu sờ sờ mũi, nói: “Kết hôn rồi ạ! Nhưng mà bởi vì thân phận của mẹ có chút đặc biệt, còn chưa có làm lễ cưới ạ.”
Trong cảm nhận của cậu, mẹ và cha xem như là kết hôn, chỉ là thiếu một tờ giấy chứng nhận và một hôn lễ long trọng.
Nói như vậy, mẹ và cha xem như không có giấy chứng nhận ràng buộc.
“Thân phận gì?”
“Mẹ là minh tinh đó…! Hiện giờ mẹ bận rộn với sự nghiệp, cho nên hôn lễ tạm thời chưa có làm.”
Cung Kiệt càng nghe càng mơ hồ: “Cho nên chị ấy là chưa cưới đã sinh con sao?”
Khóe môi Hữu Hữu cong lên, “Dạ, có thể nói là như vậy.”
Mí mắt Cung Kiệt lóe lên một cái.
“Nếu đã có đứa bé, vì sao không kết hôn? Chưa cưới mà sinh con, đối với người phụ nữ mà nói, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng sẽ không được tốt lắm!”
Ngữ khí của anh ta đột nhiên lạnh xuống: “Chẳng lẽ thằng khốn đó muốn đùa bỡn chị gái cậu?”
Hữu Hữu bị ngữ khí hung thần ác sát của anh ta làm hoảng sợ: “Cậu, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút, đừng kích động!”
“…”
Cung Kiệt không thể bình tĩnh.
Hễ động đến vấn đề của Vân Thi Thi, anh ta vô cùng tích cực.
“Cậu, cậu quan tâm quá sẽ bị loạn, bình tĩnh một chút thôi! Nếu cha không cho mẹ một danh phận, đừng nói là cậu, cháu cũng sẽ không đồng ý!” Hữu Hữu tao nhã cười nói.
“Cho nên người đàn ông đó là ai?”
Cung Kiệt nhả mấy chữ từ kẽ răng.
Đối với người đàn ông của Vân Thi Thi, không biết vì sao anh ta lại ôm địch ý rất lớn.
Lúc nghe thấy còn có chút cảm xúc chua xót!
Hữu Hữu chảy mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn thấy rõ ràng rồi.
Cung Kiệt này thực ra là cuồng chị…
Khóe mắt Hữu Hữu giật giật, nói cho qua chuyện: “Cháu đi chuẩn bị bữa tối, cậu, nếu rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp! Cháu tắt máy đây…”
“Đợi một chút, cháu còn chưa có trả lời cậu…”
Không đợi Cung Kiệt nói xong, Vân Thiên Hữu đã tắt điện thoại.
Hữu Hữu đi vào phòng khách, đúng lúc Vân Thi Thi trở về, Hữu Hữu còn chưa kịp đến đón thì Tiểu Dịch Thần đã chạy vội đến, lập tức nhào vào lòng cô.
“Mẹ, mẹ đã về rồi!”
Cậu vui mừng khôn xiết ôm chặt Vân Thi Thi.
Một ngày không gặp như cách ba thu.
Hữu Hữu liếc nhìn qua: Đúng là thằng nhóc dính người!
Vân Thi Thi cúi người xuống, sờ sờ đầu cậu, “Tiểu Dịch Thần, ở nhà có ngoan hay không?”