Cung Kiệt không biết cậu đang oán thầm cái gì, càng kích thích cậu: “Hừ hừ, kỳ thật cậu cũng rất tò mò, nếu để cho mẹ cháu biết, cháu nhỏ như vậy mà đã học cái không tốt, chơi súng trong quân đội, chơi đầu tư, chơi dầu mỏ, chơi hacker, sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Nhất định là sẽ dạy dỗ cháu một trận!”
“Cậu!” Đầu bên kia điện thoại, Hữu Hữu nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Lúc này Cung Kiệt mới hài lòng: “Ừm! Ngoan, cháu trai nhỏ!”
“Nhưng mà cháu cũng rất tò mò!”
Hữu Hữu mỉm cười sâu xa: “Cậu đoán xem, nếu để cho mẹ biết con trai bảo bối nhỏ tuổi như vậy, chơi đùa mấy thứ đó đều là do một tay cậu thằng bé dạy, sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”
Mặt Cung Kiệt lập tức đen lại.
Hữu Hữu lại học cách uy hiếp vừa rồi của anh ta, gằn từng chữ, không chút để ý nói: “Cậu, nếu mẹ biết cậu dẫn cháu chơi dầu mỏ, mang cháu chơi đầu tư, còn xúi cháu học chơi súng, chắc chắn sẽ bùng nổ tức giận! Mẹ mà tức giận, nghĩ thôi cũng đáng sợ rồi!”
Cung Kiệt lập tức mềm xuống, hoàn toàn không còn uy phong như vừa rồi: “Hữu Hữu, có chuyện gì thì cứ bàn bạc, không nên hơi một tí là uy hiếp người ta!”
Hữu Hữu cũng hài lòng rồi. Một ván này, hòa nhau! Ai cũng không thiệt thòi!
Luận về tài ăn nói, cậu cũng chưa từng thua người nào.
Cung Kiệt cầm di động, có vô số lời muốn hỏi.
Anh ta và Vân Thi Thi thất lạc 15 năm, 15 năm đó, hoàn cảnh không ngắn không dài, nhưng mà chiếm cứ ba phần tư cuộc sống của anh ta.
Thời gian ngăn cách dài như vậy, anh ta lại có vô số lời muốn nói, vô số lời muốn hỏi, nhưng mà nói đến yết hầu, lại bị ngăn lại, một lát lại không thể nghĩ được nên hỏi cái gì!
Hoặc là muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng trong lúc này anh ta không biết nên hỏi từ đâu trước.
Anh ta muốn biết 15 năm qua chị có sống tốt không?
Có chịu ấm ức gì không?
Có bị bắt nạt hay không?
Mười lăm năm trước, sau khi bị thất lạc, chị đã đi đâu?
Được người ta nhận nuôi sao?
Năm ấy mười tám tuổi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà chị còn nhỏ tuổi như vậy, đã sinh đứa bé?
Cung Kiệt vừa nghĩ đến đây, trái tim đau đớn.
Mười tám tuổi, còn nhỏ như vậy, ở đất nước này, cô gái còn nhỏ hẳn là còn đang đi học!
Anh ta tính toán một chút, lúc đó chị ấy hẳn là còn đang đi học, còn chưa có tốt nghiệp!
Lúc học liền sinh đứa bé, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ…
Bị con trai bắt nạt sao?
Cung Kiệt chỉ có thể nghĩ đến duy nhất giả thiết này.
Mười tám tuổi, tuổi trẻ ngây thơ, chưa biết mùi đời, con gái rất dễ bị con trai lừa gạt, ngây ngốc giao phó trái tim, lại bị đùa bỡn.
Lại còn bị… xâm phạm?
Hoài nghi như vậy, lửa giận trong lòng Cung Kiệt đột nhiên nổi lên!
Nếu để anh ta điều tra ra được, bảy năm trước rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nếu để anh ta tra được rõ ràng, người đàn ông bắt nạt chị là ai, anh ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn, đem người đàn ông đó băm thây vạn đoạn, vứt xuống biển cho cá ăn!
Trong phòng ăn, Mộ Nhã Triết tao nhã hắt hơi một cái, vẻ mặt hoài nghi.
Có người nói xấu anh sao?
Hữu Hữu nhận ra được hơi thở của Cung Kiệt trầm trọng, cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt hỏi: “Cậu chủ Cung, cậu suy nghĩ gì thế?”
“Cháu gọi cậu là gì?” Cung Kiệt không vui nhíu mày, nhắc nhở cậu.
Lúc này Hữu Hữu mới phản ứng kịp, không tình nguyện nói thầm một câu: “Lập tức sửa lại, không thích ứng thôi! Cậu!”
“Ngoan! Sau này gọi cậu là được rồi!”