Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1610: Chương 1610: Cầu Hôn (2)




Xuyên qua cửa sổ, cảnh đường phố nhanh chóng lướt qua, cô cũng không biết chiếc xe này muốn đưa cô đi đâu.

Trên đường đi ngơ ngơ ngác ngác, lúc xuống xe, sắc trời dần dần muộn, bóng đêm xa hoa.

Khi cô xách váy lễ phục đi xuống xe, một màn thu vào trước mắt, lại để cho cô kinh hãi giật mình.

Xe dừng ở cửa chính khu truyện cổ tích cốc.

Khu truyện cổ tích, một khu vui chơi giống như tiên cảnh trong truyện cổ tích!

Trước đó Vân Thi Thi có mang theo Hữu Hữu tới chơi, vì vậy đối với khu truyện cổ tích ấn tượng rất sâu.

Đoạn thời gian trước, bời vì phát sinh chuyện đấu súng, khu truyện cổ tích đóng cửa ngừng kinh doanh một thời gian, sau khi tu sửa qua, lại vận hành kinh doanh.

Mà giờ khắc này, khu truyện cổ tích hiện ra trước mắt cô, so với bộ dạng trong ấn tượng, một trời một vực!

Bóng đêm dần dần muộn, trên bầu trời sao, ánh trăng như bạc, ánh đèn sáng chói.

Được ánh sao chiếu rọi, tòa thành xa xa đứng lặng ở giữa, vàng son lộng lẫy, nguy nga giống như hoàng cung xưa thời Châu Âu phong kiến, phong cách cổ xưa phong phú, theo ánh đèn không ngừng biến ảo màu sắc, lộng lẫy.

Khu truyện cổ tích lớn như vậy, cổ điển mà lãng mạn mơ hồ vờn quanh toàn bộ khu vui chơi.

Ở cửa, một chiếc xe ngựa đi tới, người hầu đứng cạnh Bạch Mã, tư thái cung kính, dịu dàng nghênh đón cô.

“Công chúa điện hạ xinh đẹp, mời lên xe ngựa!”

Đối mặt với người duỗi tay tới, Vân Thi Thi hơi giật mình lo lắng, đại não dừng mấy giây, lúc này mới chậm rãi vươn tay, mặc cho người hầu đưa cô đi bằng xe ngựa.

Đây là...

Tình huống gì vậy?...

Vân Thi Thi ngồi ở trên xe ngựa, suy nghĩ hỗn loạn không thôi.

Tất cả đều tới quá đột nhiên, đến mức, thời khắc này cô vẫn tỉnh tỉnh mê mê, không biết rốt cuộc đây là tình huống nào.

Xe ngựa đi trên đường mòn phủ kín cánh hoa hồng, lúc Vân Thi Thi kinh ngạc, lại bị một màn kinh diễm trước mắt làm cho mơ màng, không khỏi nằm ở bên cửa sổ, có chút thích ý hưởng thụ làn gió thơm tạt vảo mặt.

Thật đẹp!

Thật mơ mộng!

Thật giống giống như nằm mơ!

Gió nhẹ lướt nhẹ qua, cuốn lấy cánh hoa, bay vào mặt cô.

Đầu ngón tay Vân Thi Thi lướt nhẹ qua mặt, nhẹ nhàng giữ lấy cánh hoa trên mặt, khẽ ngửi, mùi thơm nức mũi.

Trên đường, có rất nhiều du khách lui tới.

Mọi người thấy xe ngựa đi tới, nhao nhao mở to hai mắt nhìn, vô cùng ghen ghét với Vân Thi Thi ngồi ở trên xe, có thiếu nữ tâm hoa tràn lan, thậm chí kìm lòng không được đuổi một đoạn, vui mừng không thôi.

“Oa! Là xe ngựa! Dạng xe ngựa này, tôi chỉ thấy ở trong truyện cổ tích và trong phim ảnh! Là xe ngựa thật, rất đẹp! Tôi cũng muốn ngồi một chút!”

“Cô gái trên xe ngựa kia thật đẹp, giống như công chúa!”

“Cô giống như Hoa tiên tử! Trên người rất nhiều cánh hoa, thật mê người...”

“A? Cô gái này, có chút quen thuộc, luôn cảm thấy gặp ở nơi nào...”

Vân Thi Thi nghe vậy, cả kinh rụt đầu vào trong xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi xuyên qua cổng vòm lãng mạn, lọt vào trong tầm mắt chính là một bánh xe cao lớn.

Dưới sao trời chiếu sáng, bánh xe to lớn chậm rãi theo âm nhạc xoay tròn.

Người hầu đỡ Vân Thi Thi từ trên xe ngựa xuống, trong nháy mắt, trên bầu trời phảng phất có mấy chùm đèn chiếu vào người cô, ánh đèn vờn quanh xung quanh cô, đến mức đứng giữa trung tâm ánh sáng như ban ngày, nổi bật chính mình giữa cảnh xung quanh đen nghịt.

Ttrong lúc nhất thời cô không thấy rõ tất cả quanh mình, hơi bước lên trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.