Trong lúc nhất thời thấy không rõ tất cả quanh mình, hơi bước lên trước một bước, nhưng mà theo bước chân của cô, ánh đèn đi theo cô.
Vân Thi Thi ngơ ngẩn dừng bước, có chút kinh ngạc.
Ngay lúc cô có chút không biết làm sao, bỗng nhiên mơ hồ thấy cách đó không xa, một thân ảnh cao gầy thon dài, chậm rãi đi về phía cô.
Vân Thi Thi mở to hai mắt nhìn, đứng giưa ánh sáng, có chút nhìn không rõ, khi cô hiếu kỳ mà kinh ngạc, một người đàn ông mặc tây trang trắng như tuyết giống như thiên thần, thân thể cao to mà tuấn mỹ xuyên phá tầng sáng, xuất hiện ở trước mặt cô.
“Mộ...”
Vân Thi Thi cả kinh há to miệng, ngạc nhiên thốt ra một chữ.
Mộ Nhã Triết xuất hiện, cho cô một kinh hỉ.
Anh mặc lễ phục quý tộc thời xưa, tư thái tôn quý ngạo mạn, khí độ bất phàm, giống như bạch mã vương tử, vội vàng không kịp chuẩn bị buông xuống trước mặt cô.
Cô từng tưởng tượng vô số tràng cảnh hoang tưởng, bây giờ, không hề phòng bị hiện ra trước mặt cô, khiến cho cô thật lâu cũng không thể lấy lại tinh thần!
Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn mỹ như thần trước mặt, lại có một chút mất tiếng rồi!
Giấc mộng này như truyện cổ tích, đều là anh chuẩn bị vì cô sao?
Thân thể Vân Thi Thi hơi hơi cứng ngắc.
Trước mắt ——
Ánh đèn chiếu rõ ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp của anh, lưu lại hình ảnh sâu xắc, trong ánh sáng, tướng mạo anh giống như điêu khắc Hy Lạp xưa, anh tuấn như đúc.
Gió nhẹ rong chơi bên trong, tóc đen vuốt sau tai, hình dáng hàm dưới kiêu ngạo, đôi mắt tĩnh mịch sâu xa, chấn động tâm hồn.
Môi mỏng nhẹ nhàng phác hoạ ra một độ cong mê người.
Mộ Nhã Triết dịu dàng vươn tay ra với cô, mở lòng bàn tay ra, hơi nhíu mày, ánh mắt ra hiệu, khi cô vẫn im lặng.
Cô giơ tay lên, đặt vào lòng bàn tay anh, hô hấp lại bỗng nhiên tắc nghẽn.
Vân Thi Thi có chút không dám tin tưởng, tất cả trước mắt, đều là thật.
Đến mức, trong thời khắc lãng mạn, cô phát ra một vấn đề rất ngu ngốc.
“Mộ Nhã Triết...”
Cô ngước mắt, ánh mắt chớp động.
“Thật sự là anh sao?”
Trả lời cô, lại là lòng bàn tay có lực của người đàn ông.
Anh nắm chặt tay cô, thuận thế kéo cô tiến vào trong ngực, Vân Thi Thi vội vàng không kịp chuẩn bị, ngã vào trong ngực của anh, thân thể lung lay sắp đổ bị cánh tay của anh nâng lên.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy lộ ra ý cười cưng chiều.
“Đồ ngốc là anh.”
Đồ ngốc ——
Là anh.
Cái xưng hô thân mật mà sủng ái, lại làm cô nao nao.
Mới mấy giờ trước, Hoa Cẩm còn xưng hô như vậy với cô.
Cô cảm thấy rất không kiên nhẫn, rất không thích anh ra xưng hô như vậy.
Nhưng Mộ Nhã Triết bảo cô là “Đồ ngốc”, lại để trong lòng của cô, nếm được một chút ấm áp ngọt ngào.
Vân Thi Thi có chút không dám tin tưởng tất cả trước mắt như cũ, sợ trong nháy mắt, mộng liền tỉnh, tỉnh lại, cô vẫn ở đoàn làm phim, ngồi trong khách sạn vắng ngắt.
Cô không kìm lòng được vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, tham lam quyến luyến lấy giờ khắc này!
Sau lưng, bánh xe dừng lại.
Mộ Nhã Triết nâng cằm cô lên, chạm nhẹ môi cô, dịu dàng hỏi thăm: “Thích bánh xe chứ?”
Vân Thi Thi gật đầu, mím môi mỉm cười: “Thích lắm!”
“Muốn ngồi không?”
“Ừm!”
Mộ Nhã Triết cười một tiếng, liền nắm tay cô, leo lên bánh xe.
Bánh xe lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ.
Vân Thi Thi có chút khó mà đè nén hưng phấn và kích động, ghé vào cửa sổ, nhìn cảnh vật đang từ từ lên, cảnh vật bên ngoài cửa sổ vô cùng xinh đẹp.