Từ nhỏ mẹ đã dặn cậu là không thể nói nói dối, đồng thời, làm một người đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm!
Cậu vẫn luôn ghi nhớ điều này không quên.
Mộ Nhã Triết lại hỏi: “Là ai ra tay trước?”
“Cậu ta.” Hữu Hữu bĩu môi.
“Thằng nhóc kia ra tay trước?”
“Dạ!”
“Sau đó, con đánh lại hả?”
Hữu Hữu nói cụ thể hơn: “Đúng vậy, cậu ta ra tay trước, lấy hộp bút máy đánh con. Con bị đau nên mới đánh lại.”
“Cho nên, con cũng đánh thằng nhóc kia bị thương.”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết rất thâm thúy, Hữu Hữu lè lưỡi, gật đầu, cậu còn không quên biện minh cho mình: “Cha, cái này là tự vệ đúng đắn!”
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu liền thấy mẹ Lâm Phong thề thốt: “Phong Phong nhà chúng ta không có ra tay trước! Rõ ràng con trai anh đánh người trước! Nó đã không thừa nhận còn cố ý ngậm máu phun người!”
Dứt lời, bà ta lại đau lòng xoa xoa hai bên má con trai mình, trên trán mặc dù đã băng bó những vẫn nhìn thấy màu máu đỏ thấm vào băng gạc, gương mặt vô cùng thê thảm.
“Ôi, bảo bối Phong Phong nhà tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu oan ức như vậy! Cũng không biết vết thương kia khỏi có thể lưu lại sẹo hay không! Đây chính là ở trên mặt đấy!”
Cô giáo Viên nói: “Bà Lâm, vết thương trên trán Lâm Phong không tính là nghiêm trọng, vài ngày nữa liền tốt. Cho nên cũng sẽ không lưu lại sẹo gì cả! Miệng vết thương rất nông. Mọi người cũng không nên làm mọi chuyện trở nên to tát làm gì, dĩ hòa vi quý thôi*?”
<*Dĩ hòa vi quý: ý chỉ sự hòa thuận, êm ấm>
“Dĩ hòa vi quý?!”
Bà Lâm lập tức nhăn mày lại: “Cô giáo Viên, cô thật sự đứng nói chuyện mà không biết đau thắt lưng! Dĩ hòa vi quý? Cô nói miệng vết thương rất nông, ai nha..., bị thương không nặng, bị thương không nặng liền không tính nữa sao? Cho nên chuyện này cứ như vậy mà xong?! Tốt thôi! Nếu đã như vậy, gọi con trai anh ta ra đây cho Phong Phong nhà chúng tôi đánh một trận! Việc này liền xong!”
Cô giáo Viên vừa nghe thấy, sắc mặt liền cứng đờ, bà Lâm này cũng thật quá đáng!
Lời này mà cũng nói ra miệng được!
Một đứa bé mà cũng không bỏ qua!
“Đánh con tôi?”
Mộ Nhã Triết nghe thấy liền lạnh lùng nở nụ cười: “Ngược lại tôi rất muốn nhìn xem người nào dám đụng đến một sợi tóc của con trai tôi!”
Lời anh nói không nặng, giọng cũng không cao, trên môi là nụ cười, nhưng cả người lại toát ra khí thế không giận mà nghiêm, lời nói xong mọi người đều thấy da đầu phát run.
“Con cái đã không lễ phép, cha mẹ cũng không hiểu chuyện sao?” Hữu Hữu nói: “Cha, con thực sự không muốn chấp bọn họ!”
“Cậu...”
“Là ai ra tay trước, lớp học nhiều người nhìn thấy rõ ràng, tôi có nói láo cái gì sao! Là Lâm Phong ra tay trước, tôi không chấp cậu ta nhưng cậu ta càng đánh càng hăng, lúc này tôi mới đánh lại! Kết quả, cậu ta đánh tôi trước nhưng còn không thắng nổi tôi, thực không có tiền đồ!”
Cô giáo Viên nghe thấy kinh hồn bạt vía, vội vàng ngăn cậu lại: “Hữu Hữu, em ít nói vài câu!”
Cô ta vẫn luôn biết, đứa bé Vân Thiên Hữu này, tâm tính thành thục, chín chắn có trách nhiệm hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa còn rất hài hước, tính theo tuổi thì cậu bé cũng không phải lớn tuổi nhất, những những đứa bé khác đều coi cậu là anh cả.
Bởi vậy, cô giáo Viên vẫn rất có hảo cảm đối với cậu.
Nhưng, mẹ Lâm Phong lại rất khó ở chung.
Theo cô ta được biết, tính tình mẹ Lâm Phong rất cực đoan, không tốt, ngoài miệng nói chuyện rất xảo quyệt, ngang ngược.
Khó ở chung là vì mẹ Lâm Phong tự phụ, coi mình thanh cao, gia thế giàu có, chồng bà ta cũng rất có địa vị.