Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 94: Chương 94: Cha con tuyên chiến




Trong giới giải trí, giống như cô phô trương sự lẳng lơ, giao du giữa đám đàn ông, một lòng nhớ tới mơ ước gả vào nhà giàu có, thậm chí không tiếc dắt con đi lập gia đình, có quá nhiều.

Nổi danh trên sân khấu, không có người phụ nữ nào sạch sẽ.

Bề ngoài trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, những thứ kia, lột ra lớp vỏ bọc bên ngoài, cũng cấp giấu một lòng vô cùng tham lam danh vọng.

Người phụ nữ này, trông thanh thuần non nớt, có lẽ đây đều là biểu hiện giả dối thôi!

Vừa nghĩ tới người phụ nữ này như thế nào lẳng lơ mê hoặc lòng người ở dưới người đàn ông khác uyển chuyển hầu hạ...

Đôi mắt của Mộ Nhã Triết càng lạnh hơn.

Trực giác của Vân Thi Thi khiến cô cảm nhận được khí lạnh đáng sợ từ anh, còn chưa kịp lui về phía sau, liền bị người đàn ông này ôm eo, kéo vào trong ngực anh...

“A...”

Cô lúng túng kêu lên một tiếng, cánh môi anh đào trong nháy mắt bị chặn lại.

Mộ Nhã Triết cúi đầu, hung hãn phủ kín môi của cô, hàm răng trắng noãn nặng nề quấn quít nhau tiếp xúc với cánh môi của cô, thô lỗ ngậm chặc.

Cô không thể lui được nữa, “Ầm” một tiếng, sống lưng dán lên mặt tường lạnh như băng, dưới ót bị đụng, trước mắt trắng xoá.

“Không muốn...”

“Không muốn?” Mộ Nhã Triết mở đôi mắt thâm thuý, vẻ đẹp của cô ngon miệng như vậy, ăn tủy mới biết tủy ngọt.

Tầm mắt Mộ Nhã Triết rủ xuống, từ góc độ của anh nhìn xuống dưới, cổ áo của cô rộng mở, lộ ra trọn vẹn đường cong đẹp mắt.

Hình ảnh trước mắt, làm anh động tâm không thôi!

Muốn cô, chạm vào dường như càng muốn người phụ nữ này...

Đây là suy nghĩ chân thật nhất của thân thể anh.

Muốn nhiều hơn, nhưng bất ngời không kịp đề phòng liền bị cô dùng sức đẩy ra.

“Không muốn, không nên đụng vào tôi!”

Anh vừa muốn mở miệng, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa sổ trên lầu.

Ngay sau đó, một chậu nước lạnh như băng đổ xuống, tưới cả người anh.

Nước lạnh lẽo xâm nhập vào cổ áo của anh, từ trên lưng anh đổ xuống, gió đêm tạt qua, lạnh lẽo vô cùng.

Mộ Nhã Triết hung hăng ngây ngẩn.

Vân Thi Thi ngược lại hít một hơi khí lạnh, chậu nước kia đổ xuống góc độ hết sức chuẩn sát, một giọt cũng rơi lên người cô.

Cô khẩn trương nhìn về phía Mộ Nhã Triết, lại thấy sắc mặt âm u như giăng đầy mây đen của người đàn ông này, chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa sổ lầu cha, một đứa bé nhoài người ra cửa sổ, trên cao nhìn xuống anh.

Bóng đêm dày đặc, có chút không thấy rõ ngũ quan của đứa bé trai, nhưng mà hình dáng tuyệt đẹp lại nổi bật dưới ánh trăng, nhất thời thấy rõ.

Cậu chống đầu nhỏ, nụ cười nơi khoé mắt tràn đầy tà khí, giọng trẻ con non nớt thanh thúy chậm rãi nói: “Một người đàn ông, lại ức hiếp một người phụ nữ, là tốt sao?”

Mắt Mộ Nhã Triết bị dính nước, mơ hồ không thấy rõ dung mạo của cậu bé, nhưng mà trong mông lung, nhưng lại kinh ngạc khi thấy đứa nhỏ này cùng Tiểu Dịch Thần đặc biệt giống nhau.

Mơ hồ không rõ lắm, dường như từ một khuôn đúc ra.

“Cùng là đàn ông, tôi cũng thay ông cảm thấy nhục nhã, xấu hổ! Khi dễ một người phụ nữ sao đáng làm một ngưười đàn ông, hừ!”

Vừa nói, Hữu Hữu kêu: “Mẹ, không muốn cùng ông ta quen biết, mau lên nhà, chúng ta không thèm mang theo ông ta chơi!”

Thanh âm mềm mại của Hữu Hữu, lại làm cho cô cảm thấy an tâm rất lớn, Vân Thi Thi ngạc nhiên chốc lát, liền vội vả lên lầu.

Vân Thiên Hữu thật sâu nhìn Mộ Nhã Triết một cái, “Cha “ một tiếng, cửa sổ nặng nề đóng lại.

lông mày Mộ Nhã Triết hơi cau lại, sắc mặt căng thẳng lạnh lùng như băng, cho đến khi điện thoại di động rung lên, đem suy nghĩ của anh kéo trở lại.

Điện thoại kết nối, đầu bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng nhưng non nớt của Vân Thiên Hữu: “Mộ Nhã Triết.”

Con ngươi Mộ Nhã Triết hơi kinh ngạc.

Giọng nói của Hữu Hữu từ từ thay đổi trở nên trong trẻo lạnh lùng: “Vân Thi Thi là mẹ của tôi, là người phụ nữ tôi dùng cả đời bảo vệ. Tôi quyết không để cho ông làm cho bà chịu một chút uỷ khuất nào, càng không cho phép ông làm bà thương tâm.”

Nói rồi dừng một chút, giọng nói của Hữu Hữu đột nhiên trầm xuống, bỏ đi sự non nớt của một đứa trẻ, lành lùng băng giá, lời nói như

ngọc: “Ông cho là ông là ai? Ông dựa vào cái gì khi dễ mẹ tôi, để cho bà ấy thương tâm khổ sở? Nếu lại để tôi nhìn thấy, ông để cho mẹ tôi chịu một chút xíu oan ức, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông.”

Vân Thiên Hữu dừng một chút, con ngươi bỗng nhiên nhu hoà trong chốc lát, ngay sau đó lạilại chịu quá nhiều nỗi buồn: “Mộ Nhã Triết,

tôi cho ông cơ hội cuối cùng. Người thân hay là kẻ thù, hai chọn một.”

Dứt lời, điện thoại kết thúc.

Tầm mắt Vân Thiên Hữu rủ xuống, thật ra thì trong lòng cậu có biết bao nhiêu là khát vọng có cha che chở yêu thương. Hôm nay cậu trông thấy cảnh tượng kia, đến bây giờ trong đầu cậu vẫn rành rành tái hiện.

So với một người đàn ông mạnh mẽ, cậu càng muốn anh che mưa canh gió, về đến nhà, cực kỳ ấm áp tốt đẹp dường nào?

Cho dù là cha ruột, cậu cũng nhất quyết không cho phép mẹ mình gặp chút uỷ khuất nào.

Cho dù... Đời này không nhận nhau, không gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.