Cho dù là cha ruột, cậu cũng nhất quyết không cho phép mẹ mình gặp chút uỷ khuất nào.
Cho dù... Đời này không nhận nhau, không gặp lại!
Mộ Nhã Triết ngây ngẩn, trong lúc nhất thời, còn chưa tỉnh hồn lại.
Vân Thiên Hữu chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại lập trường giải quyết rõ ràng.
Mấy câu nói nghe dường như đơn giản, nhưng che đậy sự sâu xa khó hiểu.
Giờ phút này Mộ Nhã Triết hết sức kinh hãi!
Kinh ngạc, đứa bé này còn nhỏ tuổi, mà lại kiên quyết không tầm thường, hết sức chín canh, căn bản không giống như đứa trẻ tuổi này.
Đứa nhóc này có ý muốn bảo vệ cực mạnh, ở trước mặt Vân Thi Thi thì giả bộ hồ đồ ngoan ngoãn, là đứa trẻ đơn thuần; mặt khác, nhưng lại giống như một thiên thần cực kì mạnh mẽ, đem Vân Thi Thi che chở trong tay, không cho phép bất kỳ người nào khi dễ cùng chê bai.
Càng kinh hãi, câu nói sau cùng của cậu nhóc rốt cuộc có ý gì?
Người thân, hay là kẻ thù?
Người thân...?
Người thân...?
Trong lúc nhất thời, có quá nhiều điều kì quái, không thể rõ ràng.
Người phụ nữ này, có một đứa con trai, khoảng năm sáu tuổi, nhưng thông minh tuyệt đỉnh.
Bất kể giọng nói, hay là tư chất, hay là bóng lưng thân người, thậm chí kinh ngạc là nhìn lướt qua đường nét ngũ quan cũng cùng Tiểu Dịch Thần giống nhau như đúc.
Tiểu Dịch Thần là con trai anh, cũng là người phụ nữ vì nhà họ Mộ sinh đứa bé.
Mọi người đều nói con trai giống mẹ, con gái giống cha, nhưng mà Tiểu Dịch Thần sinh ra cùng anh tướng mạo giống như cùng một khuôn đúc ra.
Kia Vân Thiên Hữu, cũng là sáu tuổi...
Mộ Nhã Triết có chút kinh hãi.
Anh không phải là không có điều tra qua tài liệu của người phụ nữ này, le que rất ít ỏi, thậm chí trong tài liệu con trai của người phụ nữ này không hề được ghi chép qua.
Đứa con trai này, là máu mủ thân sinh của cô? Nếu như vậy, cha của đứa nhóc này là ai?
Nhớ lại Vân Thiên Hữu lúc nãy ở trong điện thoại từ câu từng chữ cảnh cáo, câu nói kia: “Người thân hay kẻ thù, hai chọn một.”, cho anh khiếp sợ cực lớn!
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ngây ngẩn, anh đột nhiên nhớ, ban đầu người phụ nữ này mang xét nghiệm nghi ngờ chính là song sinh.
Trong lúc nhất thời, không thể tưởng tượng nổi hoài nghi trong lòng anh mơ hồ hiện lên...
...
Trong nhà trọ, Vân Thi Thi tâm thần bất định ngồi ở trước bàn, bả vai có chút run bần bật lên.
Sợ hãi, cô coi người đàn ông này vì ác mộng, cô không dám tưởng tượng nếu thân phận của Vân Thiên Hữu để cho anh biết được, anh sẽ tàn nhẫn đem đứa trẻ từ cô bên người cướp đi?
không được... Hữu Hữu là tất cả chỗ dựa của cô.
Lý Hàn Lâm ngồi một bên, lẳng lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Vân Thi Thi mặc dù đã hai mươi bốn tuổi, nhưng mà dáng người và dung mạo vẫn trẻ tuổi tươi đẹp, cho đến Lý Hàn Lâm cũng khó có thể dời đi tầm mắt từ trên người cô.
Trời cao thật là chiếu cố cô gái này mà, chưa bao giờ keo kiệt.
Lý Hàn Lâm nhìn chằm chằm cô đến xuất thần, sau lưng Vân Thiên Hữu lạnh lùng đánh giá anh ta, anhg giọng mộ cái.
“Ừ... Khụ khụ.”
Lý Hàn Lâm vội vàng lấy lại tinh thần, chỉ thấy Vân Thiên Hữu đem nước quế đường táo đỏ đặt ở trước mặt Vân Thi Thi, một bên cực kì ghét bỏ nhìn anh ta, trên mặt như muốn nói: “Dám có ý định gì với mẹ ta thử xem?”
Lý Hàn Lâm vội vàng làm bộ cầu xin tha thứ, dùng khẩu hình nói: “Tổng giám đốc Vân, không nên hiểu lầm!”
Anh ta nào dám có ý với Vân Thi Thi?
Lại nói cô chưa chắc để ý anh ta, Vân Hữu Thiên như một thiên thần nhỏ bảo hộ mẹ ngăn cản ở chính giữa, anh ta làm sao có cơ hội?
“Mẹ, uống mau uống nước đường đỏ, sau đó nghỉ ngơi một chút đi!” Hữu Hữu quay mặt sang, trong mắt ngay lập tức khôi phục lại sự ôn nhu cùng cưng chìu.
Bất kể cậu đối với người khác có bao nhiêu lạnh lùng, nhưng ở trước mặt mẹ, vĩnh viễn đều ôn nhu thân thiết. Biết được mấy ngày nay cô khó chịu, liền nấu nước đường đỏ, giúp cô bồi bổ khí huyết.
Vân Thi Thi nhìn nước đường đỏ được đưa tới, không khỏi cảm động nói: “Hữu Hữu thật ngoan!”