Mấy đứa trẻ vây quanh Vân Thi Thi ríu rít, trên mặt tràn đầy hào hứng.
Hữu Hữu bị đám người ngăn cản ở ngoài, căn bản không thấy rõ tình huống ngoài cửa thôn là như thế nào, chỉ nghe được tiếng trầm trồ khen ngợi liên tiếp.
Chu Tước đi theo bên cạnh, chỉ sợ đám người sẽ chen lấn trúng cậu, cô cúi thấp người, một tay ôm cậu trong lòng, một tay vạch đám người ra.
Sức lực của cô thật là mạnh mẽ.
Chỉ quét tay qua một cái thôi, mà một hàng ba người đàn ông cao to thô kệch giống như bị ném qua một bên, nhanh chóng té ra chỗ khác cho cô đi qua!
Người đàn ông kia xém chút nữa là té lộn đầu, xoay người lại muốn mắng một câu, ngâng đầu lên thấy ánh mắt Chu Tước lạnh như băng, lại bị dọa sợ không dám lên tiếng.
Vóc người Chu Tước rất cao, khoảng một mét tám, khí chất vô cùng bức người.
Hữu Hữu thấy cảnh này, thầm oán: Nữ lính đánh thuê thật đúng là không giống như người bình thường.
Câu vốn tưởng rằng Lisa đã đủ khác người rồi.
Không ngờ Chu Tước mới chính là lính đánh thuê nhất nhì thiên hạ.
Võ công cao cường, hơn nữa còn sở hữu một đôi mắt rét lạnh như băng, cực kỳ uy hiếp người khác.
“Hữu Hữu...!”
Trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Linh Linh.
Cô vừa nhìn thấy Hữu Hữu, hai mắt mở to, vội vàng kêu một tiếng.
Tiếng kêu to, đột ngột vang lên lẫn trong đám người, truyền đến tai Vân Thi Thi.
Hữu Hữu?
Dường như cô vừa nghe thấy có một đứa bé kêu tên Hữu Hữu?
Hữu Hữu đâu rồi?
Vân Thi Thi vội vàng chen vào đám người.
Mộ Nhã Triết kéo tay cô về bên cạnh anh.
“Sao vậy?”
“Đừng đi lung tung!”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết hơi lóe lên, liếc Mẫn Vũ một cái: “Sao ở đây có nhiều người vây quanh quá vậy?”
Mẫn Vũ đổ mồ hôi lạnh, quét mắt một cái nhìn đám người, bất đắc dĩ.
Xe của anh mới vừa dừng lại, đã nghe thấy trong đám người, cũng không biết là người nào kêu lên: “Có người nổi tiếng tới thôn!”
Sau đó chỉ trong chốc lát, cửa thôn đã bị mọi người vây quanh.
“Tổng giám đốc Mộ, ngài chờ một chút, tôi đi giải tán đám người này!” Mẫn Vũ nói xong, nhanh chóng đi lên phía trước.
Mọi người bắt đầu tản ra.
Trong đám người đang tản ra, ngay lập tức Hữu Hữu đã thấy được Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, trên mặt vô cùng kinh ngạc, kêu lên một tiếng: “Cha, mẹ!”
Vân Thi Thi nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, nhìn thấy Chu Tước đang ôm Hữu Hưu trong lòng, khóe môi cong lên, mỉm cười đi lại gần.
Mộ Nhã Triết cũng nhìn thấy Hữu Hữu, nhẹ nhàng đẩy mấy người đang đứng trước mặt ra, thong thả đi đến chỗ Chu Tước.
Mọi người rối rít trợn mắt há mồm, lúc hoàn hồn lại, đã thấy cô gái xinh đẹp như tranh vẽ kia đang ôm một đứa bé, ôm thật chặt.
Mà người đàn ông có vẻ cao quý không thể tới gần kia cũng đi tới, đưa tay, ôm đứa bé trong ngực người phụ nữ vào lòng.
Bây giờ mọi người mới nhận ra, thì ra hai người kia đã là cha mẹ rồi!
Mọi người có chút ngoài ý muốn,
Cặp cha mẹ này thật là trẻ tuổi!
Cô gái này, thoạt nhìn trông còn rất trẻ, chắc còn chưa đến hai mươi tuổi, gương mặt non nớt, nếu không phải cách ăn mặt thuần thục, còn tưởng là học sinh cấp hai nữa chứ!
Lại nhìn sang người đàn ông này một chút...
Cũng khó trách vì sao bộ dạng đứa bé này lại đẹp trai như vậy, khí chất trên người ưu nhã cao quý, thì ra là được di truyền từ cha cậu gương mặt thâm thúy khí chất quý tộc kia!
Nhất là mấy đứa trẻ ở đây, nhìn thấy Mộ Nhã Triết một tay ôm Hữu Hữu trong ngực, trong lòng tràn đầy hâm mộ cùng ngạc nhiên!