Mà những người phụ nữ kia trong lòng bắt đầu nổi lên sự ghen ghét đối với Vân Thi Thi, tuổi trẻ lại nhan sắc tuyệt đẹp, còn có một người chồng vừa tuấn mỹ vừa có gia thế không hề tầm thường, lại còn có hai đứa con trai vô cùng tuấn tú đáng yêu, có thể nói rằng cô ấy quá may mắn đi!
Những chuyện tốt như vậy tại sao bọn họ lại không được hưởng cơ chứ?!
Cánh đàn ông cũng không khỏi nhìn nhau.
Cha ——?
Mẹ ——?
Những người dân trong thôn lần đầu tiên được nghe cách gọi tây* như thế.
*Sự thực thì mình đã tra lại bằng QT, lẫn cả gg dịch cho chắc ăn, nhưng sự thật là rõ ràng Hữu Hữu gọi Mộ Nhã Triết - Vân Thi Thi là cha - mẹ, nhưng tại sao tác giả lại để là cách gọi “Tây”, thì mình chịu...
So với bọn họ, những người đến từ thành phố, quả thực không giống nhau chút nào!
……
Nhà họ Triệu, phòng khách chính.
Lý Như có chút mất tự nhiên mà ngồi ở ghế chính, nhìn hai người ngồi ở trước mặt, một người đàn ông cùng một người phụ nữ ngoại hình quá mức xuất chúng kia, tự dưng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Mà Linh Linh cùng Đậu Đậu đều rúc vào bên người chị ta, có chút khẩn trương không nói lời nào, nhút nhát sợ sệt mà đánh giá Mộ Nhã Triết cùng Vân Thi Thi đang ngồi ở ghế khách.
Đáy lòng Lý Như âm thầm suy đoán thân phận của bọn họ.
Vừa rồi, từ trong miệng Hữu Hữu chị ta mới biết được, người đàn ông tuấn mỹ này là cha cậu, còn người phụ nữ mỹ lệ kia là mẹ cậu bé, Lý Như vô cùng kinh ngạc!
Chị ta chưa từng nghĩ đến, cha mẹ Hữu Hữu lại trẻ như vậy, trai tài gái sắc, thần thái quý tộc, bởi vậy khó tránh khỏi, ngồi trước mặt hai người kia có chút mất tự nhiên!
Đáy lòng bỗng sinh ra vài phần xấu hổ!
Nhưng mà, từ phương diện nào đó mà nói, thực ra cũng không hẳn là ngoài dự đoán!
Ngay từ lần đầu tiên chị ta gặp Hữu Hữu đã biết rằng có thể sinh ra một đứa con trai tuấn tú lại đáng yêu như vậy, cha mẹ của cậu bé chắc chắn cũng phải xuất sắc hơn người!
Nhưng khi nãy nhìn thấy hai người họ, quả thực vẫn không khỏi choáng ngợp!
Vân Thi Thi vừa nhìn thấy Lý Như liền biết ngay đó là một người phụ nữ nông thôn thuần phác đôn hậu, hơn nữa đã cứu con trai của cô, cô càng thêm muôn phần cảm kích mà ôm chặt chị ta, luôn miệng nói lời cảm ơn!
Lý Như lại càng nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám nắm tay Vân Thi Thi, sợ làm dơ tay cô.
Vân Thi Thi lại không biết ý nghĩ trong lòng chị ta, cầm chặt tay Lý Như, nụ cười để lộ má lúm đồng tiền ôn nhu, càng làm Lý Như trong lòng nổi lên một loại tự ti không tên!
Hoang mang bối rối mà đưa hai người bọn họ vào phòng, Lý Như bưng nước trà tới, thật thà nói: “Chỉ có chút trà đơn giản, mong rằng không làm phiền hai vị!”
“Xin đừng khách khí như vậy!” Vân Thi Thi mỉm cười nói.
Lý Như càng đỏ mặt, tay cọ cọ vào tạp dề, về chỗ ngồi, lại có chút bất an.
Linh Linh tự đáy lòng nói: “Hữu Hữu, mẹ anh thật xinh đẹp!”
Hữu Hữu nghe vậy, cong môi cười.
Vân Thi Thi thấy Linh Linh nhút nhát sợ sệt mà tránh ở một bên, liền hướng về phía cô bé cười.
Linh Linh thấy Vân Thi Thi cười với mình, khuôn mặt nhỏ bỗng đỏ hồng, ngay sau đó có chút thẹn thùng hỏi: “Cô xinh đẹp ơi, hôm nay cô tới đón Hữu Hữu về nhà sao?”
Vân Thi Thi cười cười nói: “Ừ! Hai ngày này, thật lòng cảm ơn gia đình cháu đã chiếu cố Hữu Hữu! Hôm nay, cô tới đón Hữu Hữu về nhà!”
Trong lòng Linh Linh bỗng nhiên cảm thấy buồn.
Một bên, Đậu Đậu bỗng nhiên lại không kiêng nể gì mà nói: “Hừ! Anh ta chính là sao chổi, nếu không phải tại anh ta, cha* cũng sẽ không chết! Đều là do anh ta hại chết cha!”
*Thực ra trong bản gốc, Đậu Đậu gọi cha mình theo tiếng địa phương của vùng quê đó(tức không phải từ “cha”), nhưng vì mình không tra được để sao cho chính xác, nên mình để là “cha” luôn.
Cậu bé vừa dứt lời, mặt Hữu Hữu liền biến sắc.
Lý Như cùng Linh Linh đứng một bên bỗng dưng khuôn mặt trở nên cứng đờ, Lý Như nhìn thoáng qua sắc mặt kinh ngạc của Vân Thi Thi, lập tức hướng về phía Đậu Đậu quát lớn, “Không được nói hươu nói vượn!”
“Mẹ! Con không có nói hươu nói vượn! Chính là cậu ta đã hại chết cha!” Đậu Đậu ủy khuất mà khóc lóc kể lể.
“Những lời đó là có ý gì?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, đôi mắt anh tuấn nổi lên tia lạnh băng.
Đậu Đậu nhìn anh một cái, nhát gan mà núp sang một bên, tựa hồ cực kỳ sợ hãi vẻ lạnh băng bức người của anh nên lời nói lắp bắp hết cả lên!
“Tôi không nói bừa!