“Tôi ở ngoài cửa chờ ông.”
Nói xong, cậu đi ra ngoài cùng Tiểu Dịch Thần.
Lý Đông Cường cười khẩy một tiếng, chậm rãi áp sát về phía Lục Cảnh Điềm.
Trong lòng Lục Cảnh Điềm ngày càng hoảng sợ.
Thoạt đầu, cô ta chỉ tưởng rằng đây là mấy trò đùa dai của hai đứa trẻ, nhưng mà bây giờ, không phải vậy!
Lý Đông Cường đi tới trước mặt cô ta, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy miếng vải đen bịt miệng cô ta ra, Lục Cảnh Điềm được mở miệng, lập tức hoảng sợ nói: “Mày muốn...Mày muốn, muốn làm gì!?”
“Làm gì hả?” Lý Đông Cường cười nhếch mép, lời nói vô cùng thô bỉ.
Lục Cảnh Điềm ngẩn người, đã thấy ông ta đứng dậy, rút thắt lưng da.
“Mày... Mày làm gì thế? Đây là cường bạo đấy! Mày... Mày chớ làm loạn!”
“Hừ.” Lý Đông Cường không thèm để ý đến cô ta.
Lục Cảnh Điềm run rẩy, hai con ngươi không ngừng chuyển động, bỗng nhiên biết được mọi chuyện đến mức như ngày hôm nay, đều tại vì thái độ vênh váo hung hăng trước kia.
Đơn giản là bị chết nhanh hơn một chút.
Cô không hiểu hai tên tiểu quỷ đó muốn bắt cô làm gì, nhưng mà...
Trong mắt Vân Thiên Hữu tràn đầy sát khí, tuyệt đối không phải là đùa dai.
Lục Cảnh Điềm ngẩng đầu lên, nhìn Lý Đông Cường, cười dịu dàng: “Mày, mày muốn bao nhiêu tiền?”
Động tác của Lý Đông Cường ngẩn ra.
“Hai tên nhóc kia cho mày tiền rồi đúng chứ? Vì lẽ đó, nên tao nói cho mày biết bối cảnh của tao, cha tao có quyền có thế, mày không dễ dàng đắc tội với tao được đâu! Bằng không, mày sẽ phải hối hận.”
Đấy là kế sách duy nhất mà Lục Cảnh Điềm có thể nghĩ đến.
Tiểu Dịch Thần có tiền, bình thường Mộ Nhã Triết cũng đã đưa cho cậu mấy vạn làm tiền tiêu vặt.
“Nó cho mày bao nhiêu tiền, tao trả gấp đôi! Như thế.. mày thả tao ra được không?”
Lục Cảnh Điềm vì hoảng loạn quá mà nói năng lộn xộn.
“Được. Nếu như cô có thể trả gấp đôi số tiền cậu ta đưa vậy thì tôi sẽ tha cho cô. Ha ha!”
Lý Đông Cường tự nhận bản thân không phải người làm ăn lỗ vốn, ông ta ngồi xổm xuống, như muốn đàm phán với cô ta.
Trong lòng Lục Cảnh Điềm ổn định, lập tức hỏi: “Nó cho mày bao nhiêu tiền?”
Lý Đông Cường lấy tấm chi phiếu từ trong túi quần ra, cho cô ta xem.
Nhìn con số trên đó, Lục Cảnh Điềm bần thần.
“Không thể! Sao nó lại có nhiều tiền như vậy?” Lục Cảnh Điềm cười nói, “ Tao thấy mày bị hai thằng nhóc nắm mũi dắt đi rồi, nghĩ cũng không chịu suy nghĩ kĩ, cả hai đứa gộp lại mới được mười lăm tuổi, làm gì mà cho mày được nhiều tiền như vậy.”
Cô ta đinh ninh số tiền này là của Tiểu Dịch Thần.
Không hề hoài nghi đến Vân Thiên Hữu.
Lý Đông Cường nhíu mày, “Nhiều tiền như thế này, vẫn còn quá ít đấy.”
Trên thực tế, nếu đổi lại là trước đây, ông ta sẽ không tin một đứa bé lại có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà, ông ta đã nhìn thấy thực lực của đứa bé này.
Lục Cảnh Điềm cả kinh, “Mày bị ngu à? Tấm chi phiếu này chắc chắn là giả! Một tấm chi phiếu mà mày cũng coi như báu vật! Ha ha! Tao cho mày toàn là vàng ròng bạc trắng, một tấm chi phiếu làm sao có thể so sánh được chứ!”
“Đã thế, giá trị trên tấm chi phiếu, cô lấy cho tôi luôn, tôi sẽ thả cô ra.”
Lục Cảnh Điềm lập tức không nói lời nào, thẹn quá hóa giận nói: “Làm sao có nhiều tiền như vậy chứ? Bảy chữ số đấy, chứ không phải mấy ngàn mấy vạn!”
“Ha ha! Tôi còn tưởng rằng cô có tài cán thế nào chứ? Cô có tài cán thì cho tôi tấm chi phiếu thật sự để tôi được mở mang tầm mắt đi! Tôi chỉ là một thằng đầu đường xó chợ, chưa từng thấy chi phiếu bao giờ, không biết phân biệt thật giả.” Lý Đông Cường vỗ vỗ mặt cô ta, rung rung đùi.