Lục Cảnh Điềm vừa tức vừa giận, bị Lý Đông Cường nhục nhã như thế, khiến cho cô ta vô cùng phẫn nộ, cô ta không cam lòng nên kêu lên: “Cha tao có tiền! Mày để tao gọi điện cho cha tao, cha tao lập tức đưa cho mày nhiều tiền hơn thế!”
“Đoàng!”
Lý Đông Cường tàn nhẫn, quăng một cái bạt tai, làm má cô ta bị lệch sang một bên.
“Con mẹ nó chứ, cô đang đùa tôi đấy à? Gọi điện cho cha cô? Sau đó gọi cảnh sát đến bắt tôi? Ha ha! Người phụ nữ này, tâm cơ nhỏ quá rồi đấy!”
Hắn ta cũng không nói nhiều lời vô ích với Lục Cảnh Điềm làm gì nữa, dùng ánh mắt ra hiệu, bọn đàn em lập tức tiến lên, một người bóp lấy cằm của cô ta, một người cầm cái bình trong tay, đổ hết tất cả nước trong đấy vào miệng cô ta.
Lục Cảnh Điềm giãy dụa, nhưng căn bản không có cơ hội phản kháng, ùng ục ùng ục, uống hết cái cả cái bình.
“Khụ khụ! Khụ khụ...”
Lục Cảnh Điềm nôn không được, cô ta đỏ mắt ngẩng đầu lên, hận thù nhìn ông ta, cả giận nói: “Mày cho tao uống cái gì rồi?”
“Ha ha! Đừng sốt ruột, cô cứ đợi lát nữa thì sẽ rõ ngay! Chờ khi thuốc phát tác thì mấy người anh em này của tôi cũng không đủ cho cô đâu.”
Thuốc kích dục mạnh nhất, săn tình tán.
Lúc trước dùng để đối phó với Vân Thi Thi, bây giờ lại dùng để đối phó với Lục Cảnh Điềm.
Chẳng cần phải đợi lâu, bỗng nhiên, Lục Cảnh Điềm cảm giác choáng váng hoa mắt, trong cơ thể có cái gì đó rất khác lạ.
Cả người cô ta uốn éo, chỉ cảm thấy hai chân ngày càng xụi lơ, không những vậy, nơi mẫn cảm nào đó của cô ta đang bừng bừng lửa cháy.
Cô ta cố gắng nhẫn nhịn, mồ hôi đầm đìa.
Hô hấp ngày càng dồn dập, lạ hơn nữa chính là, cô ta vừa rồi uống rất nhiều nhưng giờ cổ họng lại khô khốc.
Lục Cảnh Điềm là thiên kim đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, được sủng nên sinh kiêu, nào đã từng trải qua những thủ đoạn đê hèn này bao giờ đâu chứ!?
Bởi vậy, cô ta thậm chí còn không biết bản thân đã uống gì.
Mãi đến tận khi phía dưới ngày càng mang một cảm giác trống vắng, đến lúc này, cô ta mới ý thức được, cô ta bị...chuốc thuốc!
Bộ ngực của Lục Cảnh Điềm không ngừng phập phồng, phía dưới không ngừng đòi hỏi, cô ta càng ngày càng cảm thấy khô nóng, cả người mềm nhũn.
Cảnh vật trước mặt đều mơ hồ hết cả lên, trời đất quay cuồng, ngay cả Lý Đông Cường cô ta cũng không nhìn rõ mặt!
Lục Cảnh Điềm lắc lắc cái đầu, nhưng mà lúc này hoảng hốt không phải là cái chính mà chính là đầu cô ta càng ngày càng nặng trĩu, lúc ngã xuống đất cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy như đang gối lên tấm thảm bông mềm mại, cả người có chút sung sướng đê mê.
Cô ta khẩn cấp muốn lấp kín cái trống rỗng trong cơ thể hơn bao giờ hết.
Dần dần, cô ta mất đi lý trí, ánh mắt mê ly.
“Hô...hô...Tôi...Tôi nóng quá! Nóng quá...”
Cô ta vừa nói, vừa cười vô cùng ngờ nghệch: “Giúp tôi có được không...Nóng quá, không thích chút nào...”
Khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Lục Cảnh Điềm giờ đây bắt đầu phát huy tác dụng, vẻ mặt kiều diễm, đôi mắt mê ly, mông lung, đôi môi tô son hồng ướt át, mị hoặc, lúc hé lúc đóng, quá mê hoặc người khác!
Thuốc bắt đầu ngấm.
Cả người cô ta mềm oặt như cây hoa thuốc phiện vậy, không kiêng kị gì mà tỏa ra mùi hương quyến rũ, hấp dẫn hai con mắt của ông ta.
Thuốc đã phát huy, hắn ta liền cởi trói cho cô ta.
Lục Cảnh Điềm nhìn hắn ta, ánh mắt mê ly, cái trán không ngừng toát mồ hôi.
Nóng, nóng quá...