Anh làm sao quên được hôm nay là sinh nhật của con trai mình, anh làm sao quên được phải cho con mình một buổi sinh nhật hạnh phúc chứ.
Ai mà ngờ được, tiệc sinh nhật của con anh lại kết thúc như thế.
Lúc đi khỏi phòng bác sĩ, Mộ Nhã Triết đi đằng trước, Tống Ân Nhã đi theo phía sau, nhìn người đàn ông cao lớn phía trước, cô ta ba bốn lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi!
Người đàn ông này, sâu trong lòng cô, anh khiến cô không thể quên được anh.
Từ lúc còn nhỏ, cô đã muốn được ở bên cạnh anh.
Theo đạo lý mà nói, Giang Khởi Mộng là cháu gái của Giang Ý San, theo vai vế cô phải gọi anh bằng cậu.
Mà từ nhỏ, cái kiểu xưng hô này khiến cô cảm thấy mình thật xa cách, vì thế cô không gọi cậu, mà gọi là “anh Mộ”, vì nghe thân thiết hơn rất nhiều.
Cô nuôi tình cảm đơn phương đó từ nhỏ cho đến tận bây giờ, thời khắc này, cô cảm thấy kính sợ và mê luyến anh.
Tuy hai người có chút quan hệ huyết thống, nhưng cả hai đều thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, có rất nhiều đám đến hỏi cưới cô, nhưng cô đều từ chối.
Từ nhỏ, cô đã muốn trở thành cô dâu của Mộ Nhã Triết.
Nhưng đây mãi mãi chỉ là mong ước.
Vì anh đã có vị hôn thê của mình
Mà điều này chính là hòn đá ngăn cản con đường cô bước đến bên cạnh anh.
Anh là một người đàn ông rất hoàn hảo, Tống Ân Nhã thì tính tình vốn cao ngạo, cô ta luôn cho rằng Mộ Nhã Triết là người đàn ông duy nhất xứng đáng đứng bên cạnh cô.
Nhà họ Tống quyền thế ngút trời, trong thành phố nhiều quý tộc này thì gia đình cô cũng thuộc hàng top. Vì thế chỉ có cô mới xứng đáng đứng bên cạnh “anh Mộ”.
Thế nhưng cái cô Mộ Uyển Nhu kia, không biết từ đâu chạy đến, thân phận thì không rõ ràng, lấy tư cách gì mà làm vị hôn thê của Anh Mộ chứ?
Tống Ân Nhã trước giờ rất khinh thường Mộ Uyển Nhu.
Suy nghĩ một hồi, cô đuổi theo Mộ Nhã Triết, đứng bên cạnh anh, cẩn thận hỏi:
“Anh Mộ, em có điều này không biết có nên nói cho anh không?”
Mộ Nhã Triết đang rất phiền lòng, lúc nghe thấy lời cô nói thì nhíu mày, đi vào phòng hút thuốc, lấy một điếu thuốc ra, rít một hơi.
Tống Ân Nhã cũng đi theo, thấy anh có vẻ lạnh lùng, thì cảm hơi lo lắng, nhưng nhớ ra cái gì đó, cô lập tức nói: “Anh Mộ, anh đang lo cho Tiểu Dịch Thần sao?”
Mộ Nhã Triết nhìn cô, không nói gì.
Tống Ân Nhã nói tiếp: “Tiểu Dịch Thần còn nhỏ, không nên xô Ân Hi xuống cầu thang như vậy, dù Tiểu Dịch Thần có lỗi nhưng anh không nên để thằng nhỏ chơi một mình trong công viên. Tiểu Dịch Thần tuy từng được huấn luyện trong bộ đội đặc chủng, nhưng anh thật sự yên tâm khi để con trai mình ở một mình trong đó sao?”
Yên tâm?
Tất nhiên anh cảm thấy lo lắng.
Lúc quyết định bỏ lại Tiểu Dịch Thần, anh cảm thấy rất hối hận.
Nhưng người làm cha, phải nghiêm khắc, không thể nuông chiều hư con mình được.
Tiểu Dịch Thần chưa bao giờ cãi lời anh, nhất là khi có người ngoài, cậu luôn chịu đựng sự nghiêm khắc của anh.
Nhưng hôm nay, dù bị oan nhưng cậu cũng phải đè nén cảm xúc mình xuống, tránh việc mở lời đổ thêm dầu vào lửa.
Một đứa bé 6 tuổi, phải nhường nhịn đứa bé 5 tuổi, trong giới thượng lưu, đó là quy định.
Đó cũng được xem là luật trong gia tộc, không ai được vi phạm.
Mà anh lúc đó, chỉ muốn phạt cậu thật nặng.
Mà anh làm sao vì một đứa bé chưa hiểu chuyện lại đi giận Tống Ân Nhã được?
Thật không biết làm sao.
Mộ Nhã Triết vẫn giữ im lặng, không nói gì thêm.
Dạy dỗ con cái, là chuyện riêng của gia đình anh, người ngoài không nên xen vào làm gì.
Vì thế, nhưng lời nói tiếp theo của Tống Ân Nhã, khiến anh không có nhẫn nại để nghe.