Vì thế, nhưng lời nói tiếp theo của Tống Ân Nhã, khiến anh không có nhẫn nại để nghe.
Tống Ân Nhã nào có để ý đến sắc mặt anh thế nào, cô chỉ tiếp tục khuyên nhủ anh không ngừng: “Nhưng mà, anh dạy dỗ con mình như thế cũng tốt. Dù còn nhỏ nhưng không thể nuông chiều quá được, nhất là con trai nữa, lỡ sơ xẩy một chút là sau này trở thành một đứa bé ăn chơi sa đoạ liền. Nếu không quản lý, dạy dỗ kĩ thì sẽ khiến danh tiếng gia đình anh bị bại hoại. Vì thế, hành động của anh lúc nãy, em nghĩ là rất đúng.”
Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn anh.
Mộ Nhã Triết chỉ bình thản nhìn, sắc mặt không hờn không giận.
“Ân Hi chưa từng bị thương bao giờ, thế mà lần này lại bị thương nặng đến thế, còn để lại cả sẹo, nếu để con nhỏ biết được, chắc sẽ khóc toáng lên mất. Còn nữa…”.
“Ân Nhã...” Mộ Nhã Triết huơ huơ khói trước mặt, hít thêm một nghụm, cuối cùng cắm điếu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi nói: “Mộ Dịch Thần là con của Mộ Nhã Triết này.”.
“Dạ?” Tống Ân Nhã khó hiểu nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
“Nếu được, anh không muốn người ngoài xen vào quan hệ của gia đình anh”.
Giọng nói anh đều đều, không cao không thấp, nhưng lại lạnh như băng, và có chút ra lệnh.
Tống Ân Nhã ngẩn người, không kịp phải ứng với lời nói của anh: “Anh Mộ…”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc nhìn cô, lời nói vô tình như đao kiếm: “Tôi cưng chiều cô bởi vì em là em họ của anh, từ nhỏ đến lớn, em làm sai gì ai cũng không trách, là vì mọi người yêu thương nuông chiều em. Nhưng anh muốn nói cho em biết một chuyện, giữa hai ta, có những thứ không nên đi quá giới hạn của nó. Còn nữa, em nên quay về chăm sóc cho em mình đi, hỏi em gái của em là đã làm cái gì khiến Dịch Thần phải tức giận đến mức đó!”.
Mộ Nhã Triết đi đến trước mặt cô nói: “Hôm nay là sinh nhật của con trai anh, đáng ra anh nên ở cạnh con mình, ngay từ đầu hai chị em cô là khách không mời, dù có đến cũng chẳng khiến hai cha con tôi vui vẻ gì!”.
Anh đang giận.
Tống Ân Nhã ngạc nhiên nhìn anh, vội giải thích: “Ân Hi làm sao lại chọc giận Dịch Thần được, chuyện đó…”
“Chúng ta nên ngừng ở đây thôi, không nên tiếp tục nói về vấn đề này nữa...” Mộ Nhã Triết cắt ngang lời cô, quay lưng bỏ đi.
Tống Ân Nhã vẫn chưa kịp định thần, đối với thái độ vừa rồi của anh, cô cảm thấy có chút ảo não, cô nhanh chóng đuổi theo.
…
“Đau, đau quá…”
Trong phòng bệnh hạng nhất, hai đứa bé 6 tuổi đang nằm im trên đó.
Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, hai tay bị trật khớp đã được chữa khỏi, Tiểu Dịch Thần có vẻ nghiêm trọng hơn Hữu Hữu một chút, phải đeo băng cố định một thời gian.
Hai đứa bé này trừ xương bị trật khớp ra thì chỉ bị xây xước ngoài da một chút, mà Tiểu Dịch Thần khi trong xe đã bị va đập ở đầu, não có bị chấn động đôi chút. Nhưng chấn động này rất nhỏ.
Không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Bác sĩ dặn dò Vân Thi Thi một số điều cấm kỵ cần kiêng cử, Vân Thi Thi chăm chú lắng nghe từng chút một.
Toàn bộ quá trình chữa bệnh, Mộ Dịch Thần đều giữ sắc mặt cứng đờ, chỉ khi chạm vào tay thì có nhăn mặt một chút, chứ không khóc, rất có bản lĩnh nam nhi.
Vân Thiên Hữu lại thấy rất đau, nhìn dáng vẻ chịu đựng cứng cỏi của Mộ Dịch Thần, cậu thầm ngưỡng mộ.
Có anh mình làm tấm gương, dù Vân Thiên Hữu đau cũng không để nước mắt mình rơi ra, vì thế hai đứa trẻ này không giống với những đứa trẻ khác, vừa đau là khóc nháo lên.
Bác sĩ rất ngạc nhiên.
Tuy mới chỉ 6 tuổi, nhưng cũng không thể kiên cường đến mức này được.
Nếu đổi lại là những đứa bé khác, chỉ sợ là đã khóc muốn nứt trời rồi.