Trong buổi họp báo này, Kỷ Nhan chẳng làm được gì, cuối cùng cô ta đành lủi thủi ra về dưới ánh mắt chán ghét của cánh nhà báo, trông như một con chuột đáng thương lầm lũi chạy trong mưa.
...
Ánh đèn nê ông chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Vân Thi Thi dựa vào lan can, thỉnh thoảng tự tay mân mê lọn tóc của mình.
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng tựa cằm lên cần cổ của cô, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Vân Thi Thi cười nhẹ một tiếng, mấp máy môi, có hơi xấu hổ nói: “Em... em chỉ là đang cảm thấy, tất cả mọi chuyện xảy ra trong hôm nay, thật sự giống như mơ vậy.”
“Không thật sao?”
“Ừm.”
Vân Thi Thi chớp mắt: “Từ tuyệt vọng đến hy vọng, từ địa ngục lên thiên đường, mọi thứ đều thoắt cái đã trôi qua rồi, cảm giác nhịp tim cũng đập theo không kịp.”
“Tuyệt vọng?”
Mộ Nhã Triết cong mi, làm như không hiểu lời cô nói, xoay người cô về phía mình, khiến cho gương mặt cô hướng về phía anh: “Sao lại tuyệt vọng?”
“Anh không thấy là mới đầu những nhà báo đó trông rất kích động sao, giống như kiểu là hận không thể ăn tươi nuốt sống em vậy, nhất nhất muốn đào bới ra một cái tin tức giật gân gì đó. Khi đó, em cảm thấy rất tuyệt vọng.”
Dừng một chút, cô bỗng nhiên liếm môi, ánh mắt lấp lánh: “Nhưng mà lúc đó anh lại xuất hiện như một vị thần còn Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần thì lại như biết phép thuật vậy, mọi người cùng nhau xuất hiện trước mặt em, thổ lộ tình cảm của bản thân đối với em cho những nhà báo kia biết... Em lúc đó giống như đang bước đi trong sương mù vậy! Thật sư có chút...”
Cô giật mình, giống như là cân nhắc nên dùng từ ngữ nào mới hợp lý, nhưng mà lại cảm thấy hình như mình đã nhiều lời rồi, nên đành thở dài một tiếng: “Anh biết không? Đêm nay, khoảnh khắc đó, em đã vui vẻ biết nhường nào. Nhưng mà cũng thật sự rất sợ hãi, mình hạnh phúc như vậy, liệu ông trời có ghen tỵ mà tước đoạt hết đi không?”
“Em tin vào ông trời như vậy sao?”
Mộ Nhã Triết híp mắt: “Đến cả Hữu Hữu cũng mang một chữ Thiên ở trong tên, rốt cuộc là em có bao nhiêu mê tín vậy?”
“Chẳng phải là vận mệnh của mỗi một con người đều được ông trời an bài khác nhau sao!?” Vân Thi Thi chu miệng, không cho là đúng nói: “Không phải là em mê tín, nhưng mà cái khái niệm như vận mệnh do ông trời an bài này, anh nên tin em là tốt nhất.”
“Cô gái ngốc nghếch này!” Mộ Nhã Triết cưng chiều cốc đầu cô một cái, giận trách: “Từ bây giờ trở đi, em đừng có tin vào ông trời gì gì nữa, tin anh là được rồi.”
“Ông trời là chủ của vạn vật! Anh muốn thay thế vị trí của ông ấy sao? Hừ hừ, dã tâm của anh thật lớn!” Vân Thi Thi biểu lộ ra sự oán trách, trong lòng lại nhịn không được cười thầm.
Mộ Nhã Triết lại nói: “Anh cũng không có lòng dạ ấy! Anh chỉ là...”
Tiếng nói của anh chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn cô rất kỹ, bỗng nhiên cười gian, môi đặt lên vị trí chóp mũi của cô, hôn nhẹ một cái, hơi thở thơm nhẹ lướt qua như u lan: “Anh chỉ muốn làm “ông chủ” của em mà thôi.”
Nói xong liền đặt một nụ hôn lên môi cô, dịu dàng âu yếm.
Nụ hôn nồng nàn kiều diễm.
Môi của cô ấm áp mềm mại, giống như có ma lực khiến cho anh trầm luân mãi không dứt ra được, đầu lưỡi linh hoạt tách ra hai bờ môi, thâm nhập vào trong, không ngừng dụ dỗ không ngừng đòi hỏi lấy cô.
Nhưng mà thời điểm lãng mạn như thế này thì thường sẽ xuất hiện một số người không biết ý mà phá vỡ bầu không khí.
Lách bách! Lách bách!
Một hồi pháo bông được đốt lên, ánh sáng rực rỡ đang ngày càng gần phía này.
“Cha! Mẹ!”
Thanh âm hồn nhiên vui vẻ của Mộ Dịch Thần truyền đến, Vân Thi Thi cả kinh, theo bản năng đẩy Mộ Nhã Triết ra, ánh mắt liếc ra xa đã thấy hai thằng nhóc, mỗi đứa tay cầm một chuỗi pháo bông, khoa tay múa chân chạy lại đây.