“Không sợ cha sẽ giận sao?” có một nữ nhà báo lên tiếng hỏi đùa.
“Cha cháu yêu mẹ cháu lắm, nên đương nhiên sẽ đồng ý! Huống hồ, cho dù bọn cháu có mang họ của ai thì chẳng phải chúng cháu đều rất giống nhau sao!” Nói xong, cậu còn tinh nghịch liếc mắt về phía Mộ Nhã Triết: “Cha, cha thấy nói như vậy có đúng không?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, không nói gì cả, giống như là ngầm đồng ý.
Mộ Dịch Thần vừa nghe thấy vậy, liền ngẩng cao đầu: “Con cũng muốn mang họ mẹ.”
Mộ Nhã Triết: “...”
Sắc mặt của người nào đó lập tức đen lại: “Con vừa nói cái gì?”
“Con cũng muốn mang họ Vân giống mẹ! Cái tên Vân Dịch Thần thật sự là rất dễ nghe!?”
Mộ Nhã Triết trừng mắt: “Đừng có làm loạn.”
Mọi người ở bên dưới lại được thêm một trận cười, mọi người đều thấy rằng hai đứa nhóc này thật là lém lỉnh.
Bầu không khí không bị trùng xuống như vừa nãy nữa, mà giờ đang dần sôi động lên, rất tự nhiên không hề có gì là miễn cưỡng cả.
Cảm giác hòa thuận vui vẻ này, đối lập với Kỷ Nhan, bơ vơ lẻ loi, cô ta không biết hiện giờ nên rời đi hay là tiếp tục ngồi lại nữa, nếu cứ ngồi lì ở đấy thì thật xấu hổ, lại thêm việc phải nhìn cảnh vui vẻ kia, làm cô ta thấy rất khó chịu.
Thật không cam lòng, bực bội, chán ghét, căm hận...
Các loại tâm tình tiêu cực bao phủ lên tâm trạng của cô ta, Kỹ Nhan khó chịu khi thấy cánh nhà báo tập trung lại ở quanh gia đình bốn người bọn họ, Mộ Nhã Triết đột nhiên công bố tin kết hôn, làm cho cô ta trở tay không kịp!
Năng lực của Mộ Nhã Triết vẫn luôn khó lường như vậy!
Cô ta quả thực không nghĩ tới.
Chẳng phải là anh đã rời khỏi công ty nhà họ Mộ rồi sao?
Cô ta chứng kiến cảnh Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, hai người vô cùng tình cảm đứng trước ống kính, ánh mắt của anh nhìn Vân Thi Thi rất dịu dàng đầy ý cưng chiều, hai người bọn họ thân mật ghé sát vào nhau, ăn ý nhìn nhau mà cười, người đàn ông tuấn tú khí chất bất phàm, còn người phụ nữ thì khí chất mỹ lệ làm rung động lòng người, giả sử trên thế giới này có tồn tại truyện cổ tích, thì chắc cũng chỉ như vậy mà thôi.
Sắc mặt của Kỷ Nhan càng ngày càng trắng, tròng mắt long xòng xọc cả lên, muốn lao ra phá vỡ tràng cảnh kia, nhưng quả thật nếu như vậy thì không khác gì làm trò hề cả, lập tức sẽ trở thành cái đích để cho mọi người chỉ trích, chế nhạo.
Thua rồi!
Cuối cùng cô ta vẫn thua bởi Vân Thi Thi!
Nhưng thật sự không cam lòng một chút nào cả!
Lần trước cũng thua một vố bởi người này, chẳng nhẽ lúc này lại tiếp tục thua nữa sao, cứ thua mãi như vậy à?!
...
“Tôi và cô ấy đã đính ước, và đang trong thời gian chuẩn bị hôn lễ.”
Có nhà báo hỏi: “Khi nào thì hôn lễ chính thức diễn ra?”
Sắc mặt Vân Thi Thi hơi đỏ lên, cô có chút xấu hổ cúi đầu, Mộ Nhã Triết nhìn thấy nét mặt này, ánh mắt đối diện ánh đèn flash trở nên thâm thúy: “Ngày chính xác chưa định được, nhưng đang bắt tay vào chuẩn bị các công đoạn cho lễ cưới rồi. Một khi định được ngày tốt, nhất định sẽ thống báo với các bạn truyền thông một tiếng. Trong hôn lễ cũng có dành ghế lô đặc biệt cho các nhà báo, hy vọng tới lúc đó, các vị có thể tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, làm nhân chứng cho hạnh phúc của tôi và cô ấy!”
“Anh Mộ, cầu chúc cho anh và Thi Thi mãi mãi hạnh phúc!”
“Chúc phúc cho hai người!”
Các nhà báo nói ra những lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
Thông qua màn ảnh, rất nhiều khán giả nhìn thấy cảnh này mà bị cảm động!
Thật sự quá hạnh phúc!
Hạnh phúc tuyệt vời nhất trên thế giới này, có lẽ là được gả cho người mình yêu thương nhất!
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, hai cái tên này, thật sự rất xứng đôi vừa lứa!