Lần hôn mê này của Sở Hà cứ thế kéo dài đến nửa tháng, chưa từng mở mắt ra một lần.
Đương nhiên, đây đều là lời phía sau.
Sau khi Sở Hà lâm vào hôn mê, Cố Cảnh Liền sai vài thuộc hạ thay phiên nhau canh gác, còn Sở Tiểu Bảo thì được giao cho bảo mẫu chăm sóc.
Chỉ là không biết tiểu gia hỏa này có vì chuyện này mà bị tổn thương hay không, lúc ngủ thường bị các cơn ác mộng làm cho thức giấc, ăn cơm cũng không ngon, trong lúc ngủ cũng thường nói mớ.
Đại khái là quá mong nhớ mẹ đi.
Đến cùng thì nhỏ tới lớn, cậu cùng Sở Hà chưa từng tách ra một khoảng thời gian dài như vậy.
Nhưng càng làm người ta chua xót chính là, Tiểu Bảo hoàn toàn không biết, ngay kế bên phòng của cậu, Sở Hà đang lẳng lặng mà nằm ở trên giường, cũng không biết khi nào thì có thể tỉnh lại.
Bác Phúc đã mời bác sĩ tới xem cho Sở Hà ba lần, rốt cuộc lâu như vậy cô vẫn chưa từng tỉnh lại, thế nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp.
Nếu như cô cứ mãi không chịu tỉnh như vậy thì ông phải giải thích với ông chủ như thế nào.
Bác sĩ tới xem qua, cũng làm một loạt kiểm tra, nhưng cuối cùng vẫn không thể đưa ra một kết luận chính xác.
Cơ thể của Sở Hà cũng có quá nhiều vết thương, vết thương cũ chưa lành thì lại có thêm vết thương mới, cô cứ như vậy mà suy yếu đến cực độ.
Nếu đem cơ thể người mà đi so sánh với máy móc, thì cơ thể người cũng chỉ có thể hoạt động nhờ vào các bộ phận khác trên cơ thể.
Cũng giống như một cái máy tính vậy, cứ vận hành một thời gian dài thì sẽ bị lão hóa, hệ thống cũng sẽ trở nên chậm chạp, có lẽ là do trong quá trình sử dụng bị va chạm, cũng sẽ gây ra những tổn thương nhất định cho các linh kiện bên trong.
Thân thể con người cũng giống như vậy.
Sở Hà tiếp nhận huấn luyện khi còn rất nhỏ, huấn luyện vào thời điểm ấy khó tránh khỏi sẽ bị thương, hơn nữa cuộc sống của lính đặc công cùng cảnh sát quốc tế là phải thường xuyên tôi luyện thân thể, vết thương lớn bé gì cũng đều có rất nhiều.
Có gãy xương, có nứt xương, có chủy thủ đâm bị thương, cũng có bị đạn bắn bị thương.
Trên lưng của cô cũng có hai vết thương do đạn bắn gây nên.
Ở vùng thắt lưng của cô còn có những vết sẹo dài đến 5 centimet, đó là do thời gian trước đây cô từng chấp hành một nhiệm vụ và bị thanh kiếm Nepal cùng với một đám lính đánh thuê làm bị thương trong một cuộc cận chiến.
Lúc ấy cô mất cũng không ít máu.
Cũng nhờ vào ý chí kinh người của bản thân mà cô có thể bám trụ tới khi tiếp viện đến.
Khoảng thời gian trước đây quả thật bị thương quá nhiều, sức khỏe cũng bị tổn hại không ít.
Cũng chính vì như vậy mà chỉ vừa gục ngã một lần thì lại không gượng dậy được nữa, muốn điều trị cũng phải tốn rất nhiều tâm tư.
Bác Phúc nghe xong thì vô cùng đau lòng.
Ông nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, lại không hề biết trên cơ thể cô lại phải chịu nhiều tổn thương như vậy.
……
Một tuần sau đó.
Đoàn phim《 cực hạn thanh xuân 》chính thức đóng máy.
Cuối cùng sau bốn tháng, gần ba mươi tập phim truyền hình thần tượng này cũng đã tuyên bố chính thức đóng máy.
Hai mươi sáu tập, ngay trước khi buổi quay phim kết thúc thì đạo diễn đã vô cùng cao hứng thông báo, rằng bản quyền đã được mua lại độc quyền bởi trang web video PPTVI, là trang Web lớn nhất hiện nay.
Chỉ với việc Cố Tinh Trạch cùng với Vân Thi Thi là diễn viên chính của bộ phim này, thì giá cũng đã lên tới 9 con số, cho thấy mức doanh thu cao kỷ lục.
Với việc đề tài thế này cũng được chú ý một chút, cũng không ảnh hưởng đến các nhà đầu tư cùng với sự đánh giá của người xem.
Dù sao Cố Tinh Trạch cũng là diễn viên chính, như vậy cũng đủ để đảm bảo sự phổ biến của bộ phim này.
Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi dù sao cũng là hai người đại diện cho sắc đẹp trong giới giải trí.
Cho dù xếp hạng không đạt yêu cầu đi nữa, thì cũng có thể thu hồi lại số vốn đã bỏ ra. Dù thế nào thì cũng có thể kiếm được mức lương đầy đủ.
Bởi vì việc PPTVI mua bản quyền nên nhiều đài truyền hình cũng không thể truyền phát tin tức, tỏ vẻ vô cùng tiếc hận.
Sau khi quay xong, mọi người trong đoàn phim cùng rủ nhau đi ăn mừng thật lớn, hơn nữa cũng vì công tác tuyên truyền mà đoàn làm phim đã mở ra một chương trình nhằm tạo lửa.