Khẽ lật người, thực sự dọa bác Phúc nhảy dựng.
Vốn dĩ ông cũng không để tâm chuyện này lắm, nhưng lúc này ông không muốn quan tâm cũng không được.
“Sở Hà?!” Ông cả kinh, buộc miệng gọi ra một cái tên.
Như thế nào lại là cô?!
Cô lại có thể là mẹ đẻ của Tiểu Bảo?!
Đối với bác Phúc thì đây là một ký ức khó quên.
Năm năm trước, Sở Hà ở trong nhà họ Cố cũng có địa vị rất lớn, nguyên nhân cũng là vì anh ta, lúc đó ngoại trừ ông ra thì cô cũng là người thân cận với Cố Cảnh Liên nhất.
Chuyện này……
Sao lại có thể?!
Tại sao ông chủ là có thể dung túng cho Sở Hà sinh ra đứa trẻ này được!?
Huống hồ, Sở Hà chính là cảnh sát quốc tế đang nằm vùng, hơn thế nữa, cũng chính cô đã phản bội lại nhà họ Cố, ông chủ sẽ không đồng ý sự tồn tại này của cô mới đúng.
Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Ông nhìn mớ hỗn độn trên người cô, lại nhìn xem tờ giấy xác nhận đã bị nước muối làm cho ướt nhẹp kia.
Bác Phúc cầm lên xem thử thì mới biết đó là “giấy xác nhận từ bỏ quyền nuôi dưỡng Sở Tiểu Bảo”.
“Ông chủ đã phân phó cho chúng tôi, không cần biết dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến cô ta ký tên mới thôi.”
Một người ở bên cạnh cũng nói chen vào, “Người phụ nữ này cũng thật là cứng đầu cứng cổ, dù đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng cô ta cũng chưa từng khuất phục.
“Tính cách của cô ấy từ trước đến nay đều quật cường như vậy!” Bác Phúc đối với lời nói của tên thuộc hạ kia cũng không ngoài ý muốn, “Được rồi, hãy khoan nói tới những cái khác đã, bây giờ mang cô ấy vào phòng nghỉ dành cho khách đi!”
“Cô ta dơ như vậy mà lại trực tiếp mang vào phòng sao?”
“Đây chính là ý của ông chủ!”
Bác Phúc hừ lạnh một tiếng, “Hay là các người đang nghi ngờ tôi?”
“Không có! Nếu thật sự là ý của ông chủ, chúng tôi đương nhiên phải nghe theo rồi.”
Đám thủ hạ cũng không dám nói nhiều, lập tức mang Sở Hà vào trong phòng dành cho khách.
Bác Phúc lại gọi thêm mấy cô hầu gái vào phòng, một người phụ trách cởi áo quần trên người Sở Hà, một người phụ trách lau người cho cô, thuận tiện mang các vết thương trên người cô xử lí sạch sẽ.
Bác sĩ tới kiểm tra cho cô một lượt rồi sợ hãi lắc đầu.
Bác Phúc thấy vậy lập tức lại gần dò hỏi.
Vị bác sĩ kia lại nói, “Cô gái này vừa thực hiện một ca phẫu thuật cách đây không lâu!”
“Cái gì?”
“Ông xem miếng băng trên đầu của cô ấy, vết sẹo này của cô ấy vẫn chưa có lành lại? Các đường chỉ vẫn còn chưa có cắt hết đi.” Bác sĩ dừng một chút, bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Vết thương cũ chưa lành thì lại có thêm vết thương mới, nguyên khí đại thương, e là trong mười ngày nửa tháng cũng chưa thể xuống được giường!”
“Nghiêm trọng tới như vậy!?”
Bác Phúc vô cùng kinh hãi.
“Vâng!”
Bác sĩ nặng nề mà gật đầu, “Cô gái này này làm phẫu thuật ở phần đầu, mặc dù không có vấn đề gì lớn nhưng vẫn ảnh hưởng đến sức khỏe, nhìn vết sẹo này thì có thể thấy rằng cô ấy chỉ vừa mới làm phẫu thuật cách đây không lâu, lại cộng thêm vết thương mới, nếu không tĩnh dưỡng thật tốt, e là sức khỏe của cô ấy khó mà tốt lên được.”
“Tôi biết rồi!” Bác Phúc gật gật đầu, “Vậy cậu mau kê vài đơn thuốc giúp điều trị và tĩnh dưỡng cho cô ấy đi!”
“Được.”
Bác sĩ kê đơn thuốc ra, bác Phúc lập tức sai người đi bốc thuốc.
Ở trong nhà họ Cố có dược đường riêng, cũng có cả bác sĩ tư nhân, chủ yếu là y học cổ truyền của Trung Quốc.
Lúc trước thân thể Cố Cảnh Liên không được tốt, đều là nhờ y học Trung Quốc nên mới khỏe lại, cũng chính vì như vậy nên Cố Cảnh Liên cũng rất thờ phụng y học Trung Quốc, y học cổ truyền không đâu tốt bằng nhà họ Cố.
Có thuốc rồi, bác Phúc lập tức sai người đi sắc thuốc.
Bất quá, Sở Hà bị thương rất nặng, chỉ trong thời gian ngắn như vậy e là vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được
Khó khăn lắm mới xử lí sạch sẽ các vết thương trên người Sở Hà, sau đó thì cô được lưu lại trong phòng nghỉ dành cho khách, 24 giờ đều có người canh giữ, vì sợ rằng cô tỉnh dậy sẽ nháo ra chuyện gì đó.