Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1295: Chương 1295: Có Việc Gấp Cần Xử Lý




Hữu Hữu nghe vậy thì cũng trợn mắt nhìn anh: “Cha, cho cha một cơ hội, đánh giá lại lần nữa!”

Trong mắt không che giấu ý uy hiếp.

Mộ Nhã Triết không đổi sắc mặt, nói: “Mùi vị không tệ.”

Vân Thi Thi: “...”

Mộ Dịch Thần: “...”

Hữu Hữu nghe xong thì hài lòng hơn không ít, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn.

Cậu bưng bát lên, và cơm vào miệng, bỗng nhiên cảm nhận được, khoảnh khắc hạnh phúc này thật sự không dễ gì mới có được!

Có lẽ phải đi qua hoạn nạn mới cảm nhận được yên bình, hạnh phúc đáng quý biết chừng nào!

Sau khi ăn xong bữa tối, Mộ Dịch Thần kéo Hữu Hữu vào phòng, cậu có vô vàn vấn đề đang muốn hỏi rõ.

Hữu Hữu nói sơ qua những chuyện đã xảy ra trong hai ngày vừa rồi.

Mộ Dịch Thần nghe xong thì hết hồn, khi biết Mộ Liên Tước phái người ra đuổi tận giết tuyệt thì lại càng tức giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Ông già Mộ Liên Tước này thật đáng chết!”

“Ông ta chẳng qua chỉ như con tôm con tép, biết số mình đã tận nhưng vẫn muốn nhảy lên vài cái mới chịu bằng lòng mà thôi!” Hữu Hữu lạnh lùng nói như vậy.

“Thật đáng chết!”

Mộ Dịch Thần tức giận đến mức không nghĩ ra được từ ngữ gì khác, trong lòng chỉ hận không thể tự mình bằm thây Mộ Liên Tước thành hàng trăm hàng ngàn đoạn.

Hữu Hữu gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm, điện thoại được kết nối, Lý Hàn Lâm biết cậu đã về đến nhà thì cảm ơn trời đất.

“Tổng giám đốc Vân, cháu đã trở lại rồi! Chú lo muốn chết.” Lý Hàn Lâm thực sự đã bị dọa cho sợ.

Hữu Hữu nhàn nhạt nói: “Mấy ngày cháu vắng mặt đã làm phiền chú nhiều việc rồi.”

“Tổng giám đốc Vân đừng nói vậy, những chuyện này đều là bổn phận của chú, đâu có gì phiền toái!”

Đang nói thì dừng một chút, Lý Hàn Lâm bỗng nhiên cẩn thận thăm dò: “Tổng giám đốc Vân, bây giờ cháu có tiện đến công ty một chuyến không?”

“Làm sao thế?”

“Có chút việc gấp cần cháu xử lý.”

“Hiện tại cháu không được tiện lắm.”

“Ừ...”

Hữu Hữu hơi nhíu mày, nghe giọng của Lý Hàn Lâm thì dường như đúng là có chuyện rất cấp bách.

Cậu nghĩ ngợi một chút, quyết định đến công ty một chuyến.

Vì thế, cậu tìm Mộ Nhã Triết, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ lý do.

“Cha, con cần phải đến công ty một chuyến, cha đưa con đi được không?” Cậu hỏi như vậy.

Mộ Nhã Triết nhíu mày: “Con vừa mới về đến nhà, trên người lại có vết thương, muốn đến đó làm gì?”

“Có việc, là việc rất quan trọng.” Hữu Hữu cố ý nhấn mạnh thêm: “Chỉ là, tạm thời con vẫn chưa muốn cho mẹ biết thân phận của con, cho nên cần cha giúp con che giấu.”

Mộ Nhã Triết im lặng một lúc: “Được! Cha sẽ đưa con đến cửa công ty, nhưng mà không thể đi lâu được!”

“Được!”

Vì thế, Mộ Nhã Triết bịa ra giúp Hữu Hữu một lý do, bảo là cậu nhóc bỗng dưng thèm ăn, muốn ăn đồ ngọt ở tiệm bánh nổi tiếng trong trung tâm thành phố.

Vốn là Vân Thi Thi muốn đi cùng, nhưng Mộ Nhã Triết lại để cho cô ở nhà cùng Tiểu Dịch Thần.

Trên người Tiểu Dịch Thần vẫn còn vết thương, cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài, không thể đi lại quá nhiều, vì vậy Vân Thi Thi đồng ý.

Mộ Nhã Triết đưa Hữu Hữu đến tổng bộ công ty giải trí.

Hữu Hữu để anh chờ ngoài cửa công ty, đến lúc xong việc cậu sẽ gọi điện thoại.

Mộ Nhã Triết cười trêu ghẹo cậu: “Cha không thể vào bên trong công ty của con sao, tổng giám đốc Vân?”

“Đương nhiên! Dù gì thì cũng có bí mật thương mại không thể cho người khác biết!” Hữu Hữu ra vẻ ngạo mạn.

Mộ Nhã Triết xoa tóc cậu: “Được rồi, vào đi, cha chờ điện thoại của con.”

“Vâng.”

Hữu Hữu gật gật đầu, xoay người đi vào công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.