Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1296: Chương 1296: Người Phụ Nữ Trên Bức Ảnh Này Là Ai?




Hữu Hữu vừa vào văn phòng đã thấy Cung Kiệt đứng yên lặng trước cửa sổ, cả người mặc tây trang màu trắng làm nổi bật dáng người thẳng tắp.

Anh đứng im lìm trước cửa sổ, trong tay cầm một điếu xì gà.

Giống như đã chờ cậu từ lâu rồi.

Lý Hàn Lâm nhìn thấy cậu thì đi qua nghênh đón: “Tổng giám đốc Vân, cháu đã tới rồi!”

“Vâng, có chuyện gì không?” Hữu Hữu hỏi.

Lý Hàn Lâm ngẩng đầu, vẻ mặt hơi phức tạp, nhìn về phía Cung Kiệt.

Hữu Hữu nhìn theo tầm mắt của ông, nhìn thấy Cung Kiệt thì trầm giọng hỏi: “Chú Cung tìm cháu sao?”

Cung Kiệt xoay người lại, vẻ mặt âm trầm, nhìn Hữu Hữu với ánh mắt bí hiểm.

“Cháu quay lại rồi!”

“Vâng!” Hữu Hữu cười, ngồi xuống ghế sô pha: “Chú Cung, lần này đám tay chân của chú hành động có nhiều chỗ sơ suất!”

Cung Kiệt biến sắc.

“Hành động không đủ kín đáo, để lộ sơ hở, khiến cho cháu chịu không ít khổ cực. Nói đi, chú sẽ bồi thường cháu thế nào?”

Cung Kiệt hỏi lại: “Cháu muốn chú bồi thường thế nào?”

“Nhượng lại Chu Tước cho cháu đi!” Hữu Hữu mở miệng, đặt ra một điều kiện khiến người khác kinh ngạc.

“Chu Tước?” Cung Kiệt cong khóe môi, thờ ơ hỏi lại: “Thế nào, cháu nhìn trúng cô bé đó rồi sao?”

“Vâng ạ!” Hữu Hữu thẳng thắn: “Ngoài cô ấy ra, chú cho cháu thêm một ám vệ nữa! Điều kiện này có được không?”

Cậu yêu cầu như vậy là đã có tính toán.

Bên cạnh cậu đã có Lisa có thể đảm bảo an toàn cho cậu.

Nhưng bên người mẹ, cậu cũng phải tìm một ám vệ để đảm bảo lúc cần thiết có thể bảo vệ cho mẹ.

Dù sao cậu cũng không muốn chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa!

Đội lính đánh thuê Thiên Đàng đều là những người có tố chất rất cao, binh lính bình thường không thể sánh được.

Bọn họ đều là những thích khách giỏi ẩn náu, trang bị vũ khí khắp người, nếu để họ bảo vệ cho mẹ thì cậu hoàn toàn có thể yên tâm.

Bởi vậy cậu mới đặt ra điều kiện như vậy cho Cung Kiệt.

Cung Kiệt cười, rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của cậu: “Cháu đã mở miệng đòi người, chú có thể không đồng ý sao? Từ bây giờ, Chu Tước và An Kiệt đều tùy ý cháu sai bảo!”

“Được!” Dừng một chút, Hữu Hữu lại hỏi: “Lisa thế nào rồi?”

Cung Kiệt nói: “Cháu đang quan tâm tới cô bé đó sao?”

“Hỏi thăm tình hình một chút.”

Cung Kiệt cười lạnh, vẻ mặt không hề thay đổi: “Cô bé đó cùng lắm cũng chỉ là một tử sĩ, cho dù có chết thì cháu cũng không cần phải hỏi đến làm gì.”

“Cô ấy đã chết rồi sao?”

Cung Kiệt lạnh lùng nói: “Chưa chết! Chỉ bị thương một chút thôi, còn chưa đủ lấy mất cái mạng nhỏ.”

Hữu Hữu nhíu mày: “Chú tìm cháu rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cung Kiệt nhướng mày, bỗng nhiên đi đến phía khung ảnh trên tường, ánh mắt nhìn chăm chú lên bức ảnh, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Người phụ nữ này là ai?”

Hữu Hữu kinh hoảng, ánh mắt cũng rơi vào trên khung ảnh, đó là ảnh chụp Vân Thi Thi lúc quay phim. Cậu cảm thấy mẹ ở trong bức ảnh này rất xinh đẹp, lại còn vô cùng có khí chất, cho nên mới phóng to lên, lồng vào khung ảnh treo lên bức tường đối diện bàn làm việc. Như vậy chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bức ảnh này.

Thấy Cung Kiệt hỏi như vậy thì trong lòng cậu sinh nghi, nhíu mày lại ra vẻ cảnh giác: “Thế nào, chú hỏi như vậy là có nguyên nhân gì sao?”

“Chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!”

Cung Kiệt nhìn cậu, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Hữu Hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.