Cho dù tặng lì xì, cũng cần phải hào phóng tặng lì xì!
Tương Ngọc sửng sốt một phen, lập tức giật giật khóe miệng, bà ta đâu có nghĩ đến, hai đứa nhóc này ở trước mặt mọi người, trực tiếp mở miệng đòi lì xì đâu chứ?
Bà ta vốn nghĩ, hai đứa bé của Vân Thi Thi, hẳn là từ nhỏ đã được dạy quy củ, sẽ không chủ động mở miệng đòi lì xì, bởi vậy, bà ta nghĩ, có thể bỏ qua liền bỏ qua thôi!
Dù sao, bà ta gần như đã là nghèo rớt mùng tơi, nếu không phải thật sự eo hẹp, bà ta đâu có mặt dày mày dạn đến nhà người ta ăn cơm tất niên?
Ngay cả tiền gọi taxi đến đây cũng do Vân Nghiệp Trình trả hộ!
Hai đứa bé này lúc này mở miệng đòi bà ta tiền lì xì, rõ ràng là cố ý cười nhạo bà ta đây mà?
Tương Ngọc nhất thời khó xử không biết làm thế nào.
Hữu Hữu thấy bà ta thất thần tại chỗ, một lúc lâu sau đều không lấy lì xì ra, trên mặt đột nhiên suy sụp, khó tránh khỏi có chút thất vọng nói, “Không phải là bà trẻ không chuẩn bị tiền lì xì cho Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đấy chứ? Thật keo kiệt mà!”
Tiểu Dịch Thần che miệng nở nụ cười, cực kỳ ghét bỏ nói, “Bà trẻ, không phải mấy trăm tiền mừng tuổi bà cũng không lấy ra được chứ? Tối nay là giao thừa nha, tay không đến thì thôi, thậm chí ngay cả tiền lì xì cũng không chuẩn bị, không phải chạy đến đây ăn chùa uống chùa đấy chứ?”
Hai đứa bé kẻ xướng người họa, thực sự ném sạch mặt mũi của Tương Ngọc!
Nói như vậy, nếu đổi lại là Vân Thi Thi nói ra, khó tránh khỏi có vẻ chua ngoa, còn không hợp lý lẽ, thậm chí không tốt.
Nhưng mà hai đứa bé nói ra, làm cho người ta nghe xong, cười ha ha, lời trẻ nhỏ nói không kiêng kị, nhưng không cảm thấy được hai đứa bé này có bao nhiêu không lễ phép!
Dù sao mỗi lời nói hành động của Tương Ngọc nhìn ở trong mắt, tựa như hai đứa bé nói, tuyên bố ăn chùa cơm tất niên!
Ngay cả tiền lì xì cũng không có chuẩn bị, khó tránh khỏi bị đứa bé ghét bỏ!
Tương Ngọc lập tức ngồi xổm trước mặt hai đứa bé, có chút áy náy nói, “Không phải bà trẻ không chuẩn bị, là bà trẻ không có mang theo bao lì xì trên người thôi mà? Trên đường đi quá vội vàng, không có chuẩn bị tốt, đừng trách bà trẻ! Đừng trách bà trẻ mà… Ngày mai bà trẻ chuẩn bị cho cháu có được không?”
“Hóa ra là không mang bao lì xì ạ! Bà trẻ, bà đợi một lát!”
Hữu Hữu cười nghịch ngợm, lập tức chạy đến phòng khách, mở ngăn kéo ra, lấy ra một chồng lì xì mới tinh mới mua từ siêu thị, lấy ra hai cái lì xì, xoay người chạy đến trước mặt Tương Ngọc, đưa cho bà ta.
“A!”
Mộ Nhã Triết ở bên cạnh cố nén cười.
Sao anh lại không hiểu ý đồ của thằng nhóc này được!
Đây là tuyên bố nhìn ba mẹ con Tương Ngọc không vừa mắt, muốn gây khó dễ cho bọn họ, không chừa lại bậc thang!
Hữu Hữu thiếu chút tiền lì xì ấy sao?
Nhưng cậu không quen nhìn ba con bạch nhãn lang này.
Tương Ngọc có chút xấu hổ nhìn Hữu Hữu đưa bao lì xì đến, có chút tức giận nhận lấy, một lúc lâu sau cũng không có động tác tiếp theo.
Đùa giỡn cái gì vậy!
Trên người bà ta chỉ mang theo 100 đồng, chẳng lẽ muốn bà ta xé ra thành hai nữa, mỗi đứa bé một nửa sao?
Đứa nhỏ này nhìn đáng yêu như ngọc, đơn thuần khờ dại, sao lại tinh ranh như vậy?
Bà ta lấy cớ nói không mang lì xì, cậu lại còn ‘Săn sóc’ vì bà ta chuẩn bị hai cái!